Chỉ là...
"Sếp Úc, áo khoác này của ngài mỏng quá, hay là khoác thêm một cái nữa đi. " Thư ký Minh giống như một bà mẹ già, đi phía sau anh ta càm ràm, chính là sợ chỉ cần một chút không chú ý, sẽ khiến bệnh bao tử của anh ta tái phát.
"Nhiều lời. " Úc Thành đi vào trong thanh máy, mặt không biểu tình đóng cửa thanh máy lại, đem mấy lời càm ràm của anh ấy nhốt ngoài cửa.
Một bên khác Vân Thư Ninh không biết anh ta đang đi về phía cô.
Cô từ trước đến nay luôn thích đem mọi chuyện làm cho thật hoàn hảo, cho nên không quan tâm có người khác hay không, cô luôn tỏ ra u sầu, buồn bã khi ở bên ngoài.
Cô đã suy nghĩ rất lâu, Vân Thư Ninh mà cô đang diễn, thật sự sẽ bị mấy câu khuyên giải của dì Lý mà từ bỏ tất cả, nhiệt tâm mà sống sao?
Cô sẽ không.
Nhưng cô cũng không thể giống như lúc trước, một ngày chỉ ăn một bữa, bao tử của cô đã chịu giày vò rồi hoàn toàn không chịu nổi kiểu này.
Vậy làm sao mới ổn đây?
Cô dưới sự lưỡng lự, lựa chọn thay đổi phương án, ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi điều độ, đúng giờ đúng giấc, tốt nhất là trong mắt người khác, cô giống như một cỗ máy làm việc và nghỉ ngơi.
Nhưng cô ở nhà ăn cơm đúng giờ đúng giấc không có ai có thể nhìn thấy, cho nên cô chọn mỗi ngày đều ra ngoài ăn cơm.
Bởi vì thời gian cô ăn cơm quá chuẩn xác, lúc đó những quán ăn ngon đều chật kín người, cho nên cô chỉ có thể đến một số nơi ăn cơm có đánh giá không tốt lắm.
Hôm nay cũng vậy.
Cô quen đường quen nẻo gọi xong thức ăn, sau đó ngồi ở một góc trước bàn ăn ngây ra.
Úc Thành rất dễ dàng tìm ra nơi cô ăn cơm, trên tài liệu có viết mỗi buổi trưa cô gần như đều đến nơi này để ăn cơm.
Anh ta đứng dưới gốc cây liễu cách cửa không xa, thời tiết cuối đông, cây liễu chỉ còn dư lại mấy nhánh cây héo tàn, giống như tâm trạng của anh ta bây giờ.
Anh ta nhìn Vân Thư Ninh ngồi ở đó, bất động, cảm giác như bị cô lập với cả thế giới, bi thương lại yếu ớt.
Anh ta nhìn thức ăn mà cô gọi rất ngành dã được bưng ra, nhìn cô giống như một cỗ máy, một miếng một miếng ăn vào, căn bản nếm không ra vị giác.
"Thật ngốc. " Anh ta hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu tình đi vào quán ăn, ngồi đối diện với Vân Thư Ninh.
Vân Thư Ninh vốn dĩ đang gian nan nuốt món ăn không hề ngon miệng này, đột nhiên, tầm mắt cô lóe lên một tia màu đỏ, tiếp theo đó là tiếng ghế chói tai bị kéo ra sau.
Cô cũng đã đoán ra được thân phận của anh ta, vậy mà trên mặt vẫn bất động thanh sắc, dầu cũng không có ngẩng lên mà tiếp tục đào bới cơm.
"Tôi nhớ là tôi đã từng cảnh cáo cô Vân, như thế nào mới là thái độ chính xác khi chào người khác. " Úc Thành nhìn người dường như không quan tâm đến thế giới bên ngoài, nhẹ nhàng nói.
Chỉ là so với giọng điệu trước đó, lần này giọng nói vậy mà mang theo chút chán nản cùng mong đợi.
Trước khi gặp Vân Thư Ninh, anh ta đã nghĩ xong việc làm thế nào để chế giễu cô, làm thế nào để dùng lời lẽ chân thực và ngắn gọn nhất để nói với mọi thứ mà cô đang cố gắng có bao nhiêu nực cười.
Một người vô cảm như Hạ Nghiên, làm sao có thể thật sự yêu ai được.
Không sai, anh ta chỉ là đang đố kị, dựa vào cái gì mà thứ tình cảm thuần túy lại đẹp đẽ như vậy lại thuộc về Hạ Nghiên, người mà anh ta chán ghét.