Chương 39

Nếu anh ấy không biết trước mối quan hệ của bọn họ, anh sẽ cảm thấy đây chỉ là một sự trùng hợp bình thường mà thôi, nhưng hiện tại, anh ấy cảm thấy Vân Thư Ninh và Hạ Nghiên, đại khái đã thật sự ở bên nhau rồi.

Theo sự hiểu biết của Hạ Thần về Hạ Nghiên, chắc hẳn không có người nào có đủ khả năng để lừa gạt anh.

Anh ấy có thể rút ra kết luận, Úc Thành đương nhiên cũng có thể: "Giữa bọn họ không có điểm trùng hợp cụ thể nào sao?"

"Không có." Thư ký Minh thành thật lắc đầu, "Ngài cũng hiểu rõ, Hạ Nghiên rất ghét chụp ảnh, trên mạng chưa bao giờ có bất kì tấm hình nào của anh ta."

"Thích như vậy à." Úc Thành vứt tài liệu xuống, cười trào phúng.

"Hai ngày nay Vân Thư Ninh đang làm cái gì?" Sau khi biết Vân Thư Ninh không thích Hạ Thần, không biết vì sao, anh ta đột nhiên có chút hứng thú với cô.

Hoặc có lẽ anh ta muốn biết đến cuối cùng cô có thể vì Hạ Nghiên mà đau buồn bao lâu.

Thời gian là thứ đáng sợ nhất trên thế gian này, không cần biết là cái gì, đều không thể cưỡng lại sự trôi qua của nó, càng không cần nói đến là thứ tình cảm mơ hồ này.

“Cô Vân nửa tháng gần đây, sống rất có quy luật, ngày nào cũng sẽ ăn ba buổi đúng giờ, một ngày cũng không bỏ.”

Điều này trái ngược hoàn toàn so với người mà nửa tháng trước không bao giờ xuống lầu ăn cơm.

"À." Úc Thành nhắm mắt lại, che đậy cảm xúc trong mắt.

Anh ta còn tưởng anh có thể kiên trì lâu hơn một chút, là anh ta đánh giá cô quá cao rồi.

Chỉ là, trong lòng anh ta vẫn dâng lên một cảm giác mất mác không giải thích được, quả nhiên thứ tình cảm thề sống chết có nhau được viết trong sách đều là gạt người.

Trên thế gian này, sao có thể có loại tình cảm đó.

Thứ đó đẹp đẽ, thứ khiến người ta phải đố kị.

"Nhưng mà..." Thư ký Minh nhìn sắc mặt của anh ta xong, không biết có nên tiếp tục hay không.

"Nhưng mà cái gì?" Úc Thành nhắm chặt mắt lại, thanh âm lười biếng, không có sự chú ý như ban đầu.

"Nhưng khoảng thời gian này cô Vân ăn uống quá đều đặn, đều đặn đến mức không bình thường." Sau khi nhìn thấy ánh mắt lơ đãng của anh ta, thư ký Minh thành thật đem suy nghĩ của mình nói ra.

"Thời gian ăn cơm mỗi ngày của cô Vân là bảy giờ sáng, mười hai giờ trưa và sáu giờ tối, sai số chưa bao giờ quá ba phút." Anh ấy đứng thẳng người lên, giọng nói mang theo sự nghi hoặc nhàn nhạt,"Với lại tôi đã điều tra những nơi mà cô ấy ăn cơm, phát hiện đánh giá của người dùng về quán ăn hay nhà hàng đều không tốt lắm. "

"Cô Vân đối với chuyện ăn cơm này, giống như một cỗ máy hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày vậy." Anh ấy cẩn thận lựa chọn từ ngữ, đem sự hình dung trong đầu mình nói ra.

Úc Thành vắt chân lên bàn làm việc, biểu cảm bỡn cợt đời trên mặt không biết từ khí nào đã không tăm không tích mà biến mất.

Anh ta đảo mắt nhìn thời gian trên điện thoại: "Bây giờ tôi đi ra ngoài một chuyến, công ty có chuyện gì cậu tự mình xem mà lo liệu."

"Lại nữa..." Thư ký Minh vừa định than phiền lại bị một ánh mắt của anh ta chặn lại "Được rồi, sếp Úc ngài đi thong thả."

"Áo khoác." Lần này anh ấy phản ứng rất nhanh, lập tức lấy áo khoác đang treo đưa cho anh ta.

Trên người Úc Thanh mặc một chiếc áo len đen, áo khoác là một chiếc tây trang màu đỏ sẫm, hai màu sắc kết hợp hoàn hảo ở cùng một chỗ, khiến anh ta trông vừa mê hoặc mà lại vừa thần bí.