Chương 26





Vân Thư Ninh mặc một cái áo khoác đen, càng tôn lên vẻ mặt vẻ mặt tái nhợt của cô, trên môi không có chút sắc hồng nào, cả người như được làm từ tuyết.





“Tôi rất ổn.” Cô khẽ cong miệng, như dùng hết sức lực mới nở ra một nụ cười, “Cảm ơn dì đã quan tâm.”





“Ổn chỗ nào?” Lý Thục Hoa cau mày, đưa tay rồi nắm lấy tay cô, “Trời ơi, lạnh thế, lạnh như băng.”





Vân Thư Ninh chỉ cảm thấy đôi tay mình được ấm áp bao lấy, dường như trái tim cũng được ủ ấm lên rồi.





Cô muốn rút tay của mình lại, giọng nói mang theo sự run rẩy khe khẽ, hình như rất không thích ứng với sự quan tâm thẳng thắn này: “Tôi đã quen rồi.”





Lý Thục Hoa khẽ dùng chút sức, không để cô tránh né dễ dàng như vậy, theo động tác của bà ấy, ống tay áo len của Vân Thư Ninh trượt lên trên, lộ ra một vết thương đỏ bừng.

“Tay của cô làm sao thế này?” Giọng nói của bà ấy mang theo sự tức giận dễ thấy, “Có người bắt nạt cô à?”





Vân Thư Ninh bình tĩnh rút tay mình lại, trả lời qua loa: “Không cẩn thận va một cái, hai ngày nữa là khỏi rồi.”





Lý Thục Hoa hít một hơi thật sâu, còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị cô trực tiếp cắt ngang:

“Bây giờ tôi, có thể vào phòng Hạ Nghiên rồi chứ?” Giọng nói của cô nghe hơi khàn, ánh mặt cũng lộ ra vài phần mong đợi và ngập ngừng, bất kì ai nhìn thấy vẻ mặt của cô, đều không nhẫn tâm từ chối.





“Mời đi theo tôi.” Lý Thục Hoa thở dài mở miệng.





Sau khi thấy Ninh Thư Vân bước vào, bà ấy nhanh chóng bấm vào số điện thoại của Hạ Thần:





“Cậu Hạ ơi, nhìn cô Vân thực sự rất khó khăn, hôm nay Thủ đô lạnh như vậy, cô ấy mặc một bộ quần áo không thể mỏng hơn được nữa, quần áo mùa thu tôi mặc còn nhiều hơn cả cô ấy.” Bây giờ con gái của bà ấy đang cỡ tuổi này, nhìn thấy cô, bà ấy luôn bất giác nhớ đến con gái của mình.





Rõ ràng mưới hơn hai mươi tuổi đầu, lại tang thương đau khổ hơn cả người hơn năm mươi tuổi là bà ấy.





“Trên mặt cô Vân không có chút máu nào, người cũng gầy đến đáng sợ, vừa nhìn đã biết không ăn uống tử tế…” Bà ấy nói dông dài, trong giọng nói tràn ngập sự đau lòng.





Hạ Thần đứng trước cửa sổ sát đất, nghe giọng nói truyền đến từ điện thoại, mệt mỏi mà bất đắc dĩ nhắm mắt lại.





Nếu như Vân Thư Ninh luôn coi việc báo thú cho chú út là mục tiêu và động lực, vậy thì những chứng cứ chứng minh sự trong sạch của mình mà anh ta cho cô xem mấy ngày trước, đối với cô mà nói, hắn là một sự đả kích rất lớn.





Nếu như một người mất đi sự kì vọng vào tương lai, vật có khác gì cái xác biết đi đâu.





“Phải rồi, trên cổ tay cô Vân còn một vòng vết đỏ, vừa nhìn đã biết là có người dùng sức túm lấy, nhưng khi nãy cô Vân không nói gì cả…”





Nghe thấy lời của Lý Thục Hoa, Hạ Thần mở mắt, trong nháy mắt ảnh mắt trở nên sắc bén: “Dì Lý, chuyện này dì không cần quan tâm, tôi sẽ điều tra rõ ràng.”

Sau khi cúp điện thoại, anh ta liếc nhìn khung cảnh trước cửa sổ sát đất, vẻ mặt ngưng trọng gọi điện thoại cho một người khác.





Lý Thục Hoa nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt một cái, thở dài một hơi, quay người đến phòng khách dọn vệ sinh.





Đợi đến buổi trưa, làm xong đồ ăn bà ấy lại đi đến trước phòng ngủ, ngõ nhẹ cửa phòng.