Chương 24





Nhưng con người Úc Thành này, trừ khi cô nói chuyện vô cùng hợp ý anh ta, anh ta mới không phân tâm mà nghe hai câu, ngược lại, cô nói đến rách trời cũng vô dụng.





Đối với một tên điên, vốn không có cách nào để nói đạo lí, trừ khi…





Đối diện với tình huống này, Vân Thư Ninh nhanh trí, nếu bây giờ anh ta có chút hứng thú với thân phận của cô, hẳn là sẽ không làm điều gì quá quá đáng với cô.





Phải biết rằng diễn xuất của cô cực kì tốt, diễn một người hôn mê bất tỉnh hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhiệt độ trong hành lang rất thấp, cả người cô ở trong trạng thái chết lặng, dù đã như vậy, cơn đau dạ dày vẫn luôn nhắc nhở cô nên đi bệnh viện rồi.





Cho dù cô vì ngất được đưa tới bệnh viện, cũng sẽ không có người vạch trần cô.





Nếu như cô ngã xuống trước mặt Úc Thành, chắc anh ta sẽ không mặc cho cô nằm mãi trên đất… nhỉ?





Vân Thư Ninh vẫn luôn nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt lại liếc xuống dưới, nếu như cô phải ngã thì nên ngã về đâu, ngã thế nào.





Đang lúc cô muốn hành động, bàn tay luôn túm lấy cổ tay cô dần dần buông lỏng, cô lẳng lặng nhìn Úc Thành ngã xuống trước mặt cô.





Khi cơ thể anh ta tiếp xúc với mặt đất phát ra âm thanh nặng nề, cơ thể cũng vì đau mà co lại.





Cô như vậy, là bị ăn vạ ngược lại rồi?

Vân Thư Ninh nhìn người ngã trên đất, sau khi đến thế giới này, lần đầu tiên trên mặt cô xuất hiện biểu cảm kinh ngạc này.





Úc Thành thực sự ngất xỉu hay đang ăn vạ?





Lúc này, bỗng nhiên cô nhớ đến Úc Thành được miêu tả trong nguyên tác:

“Mùa đông lạnh lẽo, tuyết rơi đầy trời, Úc Thành mặc một chiếc áo mỏng, thâm trầm tuyệt vọng nhìn bóng lưng không hề dừng lại của Lâm Vãn. Từ xa nhìn lại, anh ta như một đứa trẻ mất đi món đồ chơi yêu thích, một cơn gió rét thổi tới, anh ta cười ngã xuống tuyết, như trẻ về vòng tay mẹ.”





Tuy rằng khung cảnh nhìn thê thảm, nhưng chỉ là dạ dày anh ta có chút vấn đề, sau đó được trợ lý theo sau đưa đến bệnh viện, cũng mở màn “hắc hóa” của anh ta.





Thời điểm hiện tại vẫn chưa kịp xảy ra chuyện đó, quan hệ của anh ta và Lâm Vãn hiện tại vẫn ổn, nếu không cũng sẽ không đến chỗ của cô để trút giận cho cô ta.





Nhưng, cho dù chuyện đó vẫn chưa xảy ra, sức khỏe của Úc Thành rất không tốt là sự thật.





Thực ra, trên một ý nghĩa nhất định nào đó mà nói, tình hình hiện tại của hai người có hơi giống nhau.





Bởi vì trên hành lang có camera giám sát, thế nên cô giấu hết những suy nghĩ này dưới vẻ mặt bình tĩnh của mình, cũng khống chế sự xung động muốn đi lên đạp cho anh ta hai đạp.





Cô cúi đấy, liếc mắt nhìn cổ tay bị bóp đỏ, lại liếc mắt nhìn Úc Thành hôn mê, thở dài một cái nhỏ đến mức không thể nghe thấy.





Sau khi anh ta ngã xuống, cô mới phát hiện cơ thể anh ta gầy yếu như vậy, là một người đàn ông mà nhìn anh tay bây giờ không nặng hơn cô bao nhiêu, mặc quần áo phong phanh đáng thương, cho dù là như vậy, bởi vì đau đớn và suy yếu, cơ thể anh ta không ngừng đổ mồ hôi.





Cô vốn không hề thương xót anh ta, so với anh ra, rõ ràng cô là người thê thảm hơn.





Cơn đau ở dạ dày ngày càng dữ dội hơn, cô lấy điện thoại ra, run rẩy ấn 120*

*Số điện thoại cấp cứu bên Trung Quốc.