Chương 10

Cô thực sự rất may mắn, may là bản thân luôn trong trạng thái diễn xuất tinh tiến, không bỏ qua bất kì cơ hội biểu diễn nào.

Bằng không, chắc hẳn vào ngày đầu tiên cô đến đây đã bị nam chính nguyên tác đưa vào trong tù.

Cô và Hạ Thần hẹn gặp vào mười một giờ sáng, bây giờ đã là mười giờ sáng rồi, cô nên chuẩn bị rồi.

Vân Thư Ninh mở tủ quần áo, chọn một bộ đồ thích hợp nhất với tâm trạng hiện tại của cô, áo len màu trắng phối với áo khoác màu nâu nhạt, nhưng mà mùa đông mặc đồ thế này sẽ rất lạnh.

Cũng may thời gian ở bên ngoài không nhiều, nếu không chưa chắc cô đã kiên trì được.

Khi đến trước cổng biệt thự hẹn với Hạ Thần, cả người cô đã lạnh đến cứng lại, cơ bản là trên mặt không làm nổi biểu cảm nào.

“Cô Vân.” Hạ Thần nhìn thấy quần áo có thể nói là phong phanh trên người cô, có hơi bất đắc dĩ chuyển tầm mắt, nhẹ giọng hỏi thăm.

Vân Thư Ninh nhìn thấy anh ta, vẻ mặt trở nên phức tạp khó phân biệt, trong nháy mắt lại chuyển thành bình tĩnh, bình tĩnh như một cái đầm chết, không có thứ gì có thể tạo ra gợn nước trong mắt cô.

Cô bình tĩnh gật gật đầu, trả lời câu hỏi thăm của anh ta.

“Sếp Hạ, bây giờ tôi xem tư liệu được chưa?” Cô quay đầu, nghiêm túc nhìn bài trí trong phòng khách, như muốn khắc ghi chúng ở trong lòng.

Cho dù đã nghe thấy giọng cô trong điện thoại, Hạ Thần vẫn bị giọng nói của cô mê hoặc trong nháy mắt.

Cách điện thoại, giọng nói của cô có chút không thật, không rõ ràng như hiện tại, cũng không giống như hiện tại, có thể khiến người ta cảm nhận rõ ràng sự bất lực và đau thương của cô.

“Lúc này cô Vân chưa ăn cơm nhỉ?” Hạ Thần né tránh câu hỏi của cô, “Bây giờ trưa rồi, chúng ta vẫn nên ăn xong rồi nói đi.”

Anh ta vừa dứt lời, trong phòng bếp đã có người bưng thức ăn chuẩn bị xong từ trước lên, bày kín cả một bàn lớn.

Anh ta thấy Vân Thư Ninh quay đầu, đã có thể đoán được cô muốn hỏi điều gì, đang lúc anh ta “dù bận vẫn ung dung” đợi câu trả lời, cuối cùng người đối diện cũng mở miệng:

“Anh ấy, không phải là không thích có người khác ở trong nhà sao?”

Hạ Thần nghe vậy thì quên sạch những câu thao thao bất tuyệt như ăn cơm đúng giờ đã chuẩn bị xong từ trước.

Anh ta căn bản là không cần suy nghĩ đã biết “anh ấy” trong lời cô là ai.

Anh ta có hơi xấu hổ lắc đầu, lúc này, bỗng nhiên anh ta cảm thấy sự nghi ngờ của mình có hơi hèn hạ.

“Phòng ngủ trên tầng chỉ thời gian quét dọn mỗi tuần mới có người bước vào.” Anh ta đưa tay tỏ ý người đứng cạnh bàn ăn ra ngoài, giải thích: “Còn mỗi chỗ ở tầng dưới, luôn luôn có người đến dọn dẹp.”

Anh ta vừa nói, vừa kéo ghế.

Nhìn người đứng ở kia, cố chấp không muốn di chuyển, anh ta tự mình giúp cô múc một bát canh: “Đợi ăn cơm xong, tôi sẽ đưa đồ cho cô.”

Vân Thư Ninh nhìn động tác của anh ta, trong lòng có vài phần do dự: Phải chăng Hạ Thần chấp nhận thân phận của cô quá nhanh rồi?

Những nghi ngờ, thăm dò mà cô tưởng hoàn toàn không hề xảy ra, mà thái độ của anh ta với cô cũng mang theo sự tôn trọng rõ ràng.

Nam chính trong tiểu thuyết thực sự dễ lừa như vậy sao?

Phòng khách này nhìn có vẻ quá đơn giản, chỉ có hai màu đen trắng, cho dù thiết bị sưởi mở ở mức rất cao, cũng khiến cho người ta cảm nhận ý lạnh như có như không.

Vân Thư Ninh giữ nguyên vẻ mặt của mình, từng bước từng bước, chầm chậm đến cạnh chỗ ngồi của cô, ngồi xuống: “Hy vọng anh có thể giữ lời.”