Tiểu Nhi nằm trên sàn nhà, toàn thân run rẩy, bộ áo trắng bị nhuộm một màu đỏ tươi, đôi mắt rưng rưng câm phẫn nhìn đôi tình nhân trước mặt âu yếm nhau.
Hàn Thiết bấy bao lâu nay những gì anh đã làm với tôi chỉ là giả dối sao?
Tiểu Nhi hơi thở khó khăn, đôi mắt ướt lệ không tin người từng yêu thương mình giờ đây lại tự tay đẩy mình xuống vực sâu.
Hàn Thiết im lặng, trên tay nhâm nhi ly rượu vang phớt lờ Tiểu Nhi.
Nếu biết trước được âm mưu anh tiếp cận tôi chỉ để phá hoại tập đoàn nhà họ Lâm tôi đã không tin mà gã cho anh..
Tiểu Nhi ấm ức không nói lên lời. Nhìn người đàn ông trước mặt tức đến mất nghiến răng nghiến lợi.
"Hàn Thiết giờ đây lòng dạ như quỷ dữ không từ thủ đoạn để hãm hại mình. Kiếp này vì quá nhu nhược tôi đã đánh mất tất cả, kiếp sau dù có hóa thành quỷ tôi cũng phải trả lại mối thù này Hàn Thiết."
Sao hả, thích món quà sinh nhật tôi tự tay chuẩn bị cho cô chứ?
Hàn Thiết nhìn cô với ánh mắt thương hại, nói với giọng điệu châm biếm.
Anh đúng không còn là con người.
Giọng nói yếu ớt, hơi thở cũng vô cùng khó khăn. Tiểu Nhi mặt dính đầy máu, cơ thể cô máu chảy ra không ngừng.
"Đúng là cuộc sống này thật độc ác, ngày xưa mình từng nghĩ cuộc sống này thật đẹp bao nhiêu bây giờ một cú tát khiến mình nhận ra hiện thực."
Tôi tin tưởng anh mới giao lại tài sản cho anh. Vậy mà anh và cô ta lại thông đồng hãm hại tôi.
Tiểu Nhi càng nói càng câm phẫn, vẻ mặt hiện rõ sự đau khổ, tuyệt vọng.
Tiểu Nhi à, thương xót quá từng là tiểu thư đài cát xinh đẹp biết bao giờ đây cuộc sống lại như một con chó thê thảm quá nhỉ?
Hạ Như mỉa mai Tiểu Nhi. Từng câu từng chữ như muốn xé nát cô ra từng mảnh.
Hạ Như, tôi xem cô như em gái ruột của mình không để cô thua thiệt bất cứ ai. Tôi đối xử với cô như vậy liệu không đủ tốt hay sao cơ chứ?
Giọng nói chua xót, càng nói cô càng trở nên tuyệt vọng. Ánh mắt của sự tận cùng của đau đớn, của sự xót xa đó.
Không còn gì có thể diễn tả được nổi lòng của cô gái vừa tròn 22 tuổi, độ tuổi của thanh xuân, của sự xinh đẹp. Vậy mà giờ đây thân xác lấm lem, đôi mắt vô vọng. Từng là người đứng trên tất cả, cuộc sống xung túc hạnh phúc không nghĩ giờ đây lại đang hấp hối chỉ chờ ngày chết.
Chị gái à, chị thấy món quà sinh nhật hôm nay của đứa em gái này chuẩn bị có thích không?
Hạ Như trợn mắt vừa nói vừa liếc nhìn Tiểu Nhi một cách khinh bỉ. Càng nói càng nghe được dáng vẻ máu lạnh, thích thú của Hạ Như.
Hàn Thiết và Hạ Như cố tình âu yếm nhau trước mặt Tiểu Nhi. Tiểu Nhi vừa chịu đựng nổi đau từ thể xác, vừa phải cố gắng kiềm nén nổi đau trong lòng.
"Tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ quên được cái ngày mà hai người cho tôi ngày hôm nay. Chính vì món quà của hai người mà gia đình nhà họ Lâm tôi đây phải rơi vào địa ngục, một đi không trở lại. Hàn Thiết, anh đúng là một con quỷ, con quỷ đội lốt người, anh không còn một chút tình người nào nữa. Tôi không biết nhà họ Lâm đã đắc tội gì với anh mà anh phải nhẫn tâm tới mức như vậy. Cả cô nữa Hạ Như, tôi thật sự sai lầm khi xem cô như em gái của mình. Tôi đối xử với cô hết lòng, chiều cô mọi thứ thế mà giờ đây em gái đang âu yếm nhau với chồng của chị gái."
Tiểu Nhi giờ đây như bị sự hận thù ăn mất. Cô như không còn là chính mình, trong đầu chỉ còn là sự câm phẫn, trả thù. Đôi mắt cô đỏ hoe nhưng trong đôi mắt đó lại hiện rõ lên sự phẫn nộ như thế nào.
Nếu có kiếp sau tôi thề sẽ khiến hai người trả giá, sẽ khiến hai người sống không bằng chết, sẽ phải trả lại gấp đôi như thế này. Trốn chui trốn lủi như một con chó.
Tiểu Nhi gào thét, giọng nói khàn đặc. Ánh mắt tuyệt vọng, ngước nhìn cặp tình nhân lòng dã thú.
Hạ Như ngước nhìn, khinh bỉ Tiểu Nhi. Hạ Như như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Chị gái thân yêu, nếu có kiếp sau em cũng mong sẽ gặp lại chị. Để xem được cảnh chị lang thang không nhà không người thân đó.
Hạ Như bật cười, giọng cười ngày càng trở nên mất nhân tính.
Hàn Thiết và Hạ Như quay đi bỏ mặc Tiểu Nhi đang hấp hối, máu chảy không ngừng.
Căn biệt thự khang trang, mang vẻ cổ điển nhưng không kém phần long trọng. Không gian tỉnh lặng, căn nhà, khung cảnh quen thuộc nhưng lại thấy chống vắng, lạnh lẽo đến lạ thường. Nơi từng có biết bao tiếng cười nói, giờ đây lại trở nên im ắng, lạnh lẽo.
Tiểu Nhi nằm gọn trên sàn nhà, máu me be bét khắp nơi, toàn thân rã rời. Khuôn mặt xinh đẹp, sắc sảo giờ đây chỉ còn là sự bị thương, thê thảm.
Chết đi trong sự oan ức, câm thù. Người cô lạnh tạnh, khuôn mặt trắng bệch. Cô ấm ức đến mức chết mà không nhắm mắt, đôi mắt vô hồn tận cùng của tuyệt vọng.