Chương 2: Kỳ Tích Xuất Hiện

Ánh sáng le lói chiếu qua khung cửa sổ, bên ngoài tiếng chim hót không ngừng. Ánh sáng loe lóe chiếu thẳng vào mắt Tiểu Nhi khiến cô bừng tỉnh. Căn phòng ngủ nhỏ, ấm áp nhưng vô cùng sang trọng, khang trang. Cơn đau đầu nhức nhối ập tới, cô khó khăn mở mắt. Tiểu Nhi tỉnh dậy đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Khung cảnh quen thuộc khiến Tiểu Nhi bàng hoàng.

Đang mơ sao, chuyện gì thế này?

Cô dường như không tin vào mắt mình, lấy tay gõ mạnh vào đầu.

Ay ya đau quá. Vậy không là mơ rồi.

Cô hốt hoảng bật dậy tiến tới chiếc gương.

Dung nhan không gì thay đổi. Vẫn là thứ nhan sắc mê động lòng người đó. Cô tự ngắm mình trong gương, dường như vẫn hốt hoảng không hiểu chuyện xảy ra.

"Không phải là mình đã sống lại chứ, chuyện gì thế này. Có đánh chết cũng không thể tin được mình đã sống lại, cứ tưởng vụ này chỉ có trong chuyện thôi chứ"

Ông trời dường như cũng đang thương xót cho Tiểu Nhi, đưa cô một lần nữa quay lại với thế giới.

Cô tiến tới mở cửa sổ, những dãy nhà cao tầng hiện ra trước mắt, những con đường lớn quen thuộc hằng ngày cô đều đi, tiếng xe cộ qua lại. Đang suy nghĩ Tiểu Nhi vô thức nhớ lại những chuyện của kiếp trước.

Tiểu Nhi mặt mày tối sầm, tím tái cả mặt. Sợ bản thân sẽ lại một lần nữa rơi vào tay kẻ xấu. Đầu cô quay cuồng, mơ màng vô thức dựa vào chiếc ghế kế bên.

Cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa khiến Tiểu Nhi giật mình, những suy nghĩ trong đầu còn chưa kịp định hình.

Tiểu Nhi à, đã trễ thế này con còn chưa dậy sao? Mau xuống ăn sáng đi, mẹ đợi ở dưới nhà.

Dạ, con biết rồi.

Tiểu Nhi tạm thời không suy nghĩ về việc sống lại. Cô nhanh chóng thay đồ và bước xuống nhà.

Vừa xuống cô vừa đưa mắt nhìn xung quanh. Không thay đổi gì, căn biệt thự của nhà họ Lâm không lệch đi đâu được.



Tiểu Nhi à, con sao vậy mặt con xanh xao quá.

Lâm phu nhân sốt sắng, vội lại xem cô có bị đau ở đâu không.

Con không sao đâu mẹ à.

Lâm phu nhân nghe Tiểu Nhi nói thế cũng yên tâm một phần hơn.

Ting, ting.

Điện thoại Tiểu Nhi vang lên một tiếng.

"Là Hàn Thiết nhắn tin tới. Tên cặn bã này sáng sớm nhắn tin là thấy hôm nay là một ngày đen đủi rồi."

Hàn Thiết - Tiểu Nhi à, anh nhớ em quá đi mất mới một hôm không gặp anh nhớ muốn xỉu rồi.

"Nghe tên này nói xong, mình chợt cảm thấy mắc ói."

Tiểu Nhi mặc kệ Hàn Thiết, tiếp tục thưởng thức buổi sáng.

Là Hàn Thiết nhắn cho con phải không. Mẹ nói này tốt nhất con không nên quen cậu ta, nhìn là biết không phải là người đàng hoàng.

"Ơi trời, nghĩ lại hồi đó mình đâm đầu yêu anh ta mặc kệ cấm cản của gia đình giờ cảm thấy tội lỗi quá. Vì mình mà cả công ty, gia đình đều rơi vào tay của một con quỷ đội lốt người như hắn ta."

Vâng, con cũng cảm thấy như vậy.

Lâm phu nhân nghe Tiểu Nhi nói vậy liền cảm thấy lạ.

Nay con bị sao vậy, bình thường nếu mẹ nói cậu ta như vậy con đã giận dỗi mẹ mà bỏ đi rồi.

Lâm phu nhân cau mày, cố gắng rặng hỏi.



Tiểu Nhi cười mỉm, hạ giọng.

Con không có sao đâu mà, chỉ là con thấy mẹ nói đúng thôi.

Ting, ting.

Tiếng tin nhắn một lần nữa vang tới.

"Lại là chuyện gì nữa đây, đúng thật là phiền chết đi mất."

Hạ Như - Chị yêu ơi, cái túi này đẹp quá là bảng giới hạn đó em cũng muốn có một cái.

"Gì đây, lại đòi mua đồ nữa à. Ở kiếp trước cô ta nhận mình là chị gái chỉ vì muốn lợi dụng mình mua đồ cho cô ta. Việc quá đáng hơn là còn dám thông đồng với tên kia hãm hại mình."

Tiểu Nhi - Tiền đi làm của em đâu?

Hạ Như - Em làm gì có tiền, em còn đang thất nghiệp thì lấy đâu ra tiền cơ.

"Không làm mà đòi ăn."

Tiểu Nhi - Chị cũng đang kẹt tiền không còn tiền để mua túi cho em đâu.

Tiểu Nhi không do dự tắt máy cái rụp, không thèm đôi co với Hạ Như nữa.

Vừa ăn sáng, cô vừa suy nghĩ lại việc sống lại.

"Mình sống lại và quay lại vào thời điểm lúc trước khi cưới hắn ta 3 tháng. Vậy chắc chắn mình phải nhanh hơn hắn 1 bước không để hắn đoạt được mục đích được. Nếu bây giờ đã sống lại thêm một lần nữa mình chắc chắn phải khiến đôi tình nhân đó nếm được những gì mình phải trải qua gấp 5 gấp 10 lần. Hàn Thiết à, tôi nhất định sẽ trả mối thù này."

Tiểu Nhi giờ đây không còn là một cô nàng yếu đuối, nhu nhược nữa. Những chuyện xảy ra trong quá khứ khiến Tiểu Nhi phải dựa vào chỉnh bản thân mình để vực dậy mạnh mẽ hơn. Cô sẽ không để ai thấy được dáng vẻ đáng thương, cầu cứu trong vô vọng một lần nào nữa.

"Để tồn tại trong thế giới này mình bắt buộc phải tàn nhẫn, vô cảm. Chính vì bản chất hiền lành mà bản thân mình mới bị lừa như vậy. Nếu ông trời cũng đang muốn giúp mình thì mình bắt buộc phải dày vò hắn trong đau khổ. Thôi thì mình đừng suy nghĩ về việc này nhiều nữa, đau hết cả đầu. Sắp tới sẽ có nhiều kịch hay cho mình xem đây."