Chương 12
Những tưởng chuyện của bà Hạ đã giải quyết ổn thỏa , ai ngờ đâu nó chỉ là khởi đầu của mọi chuyện . Trịnh Bình mang thai ,tình tiết câu chuyện chính thức khởi động , Hạ Quốc Bắc sau khi nghe tin thì vui mừng phấn khích
Dù rằng ông ta đã có một đứa con trai nối dõi , đột nhiên ở cái tuổi ngũ tuần lại có thêm một đứa con thì chuyện này không đơn giản chỉ là niềm vui làm cha mà còn là tự hào cho khả năng làm đàn ông của ông ta
Hạ Nghi chống cằm hờ hững nghe quản gia thao thao bất tuyệt kể về đứa con của Trịnh Bình , dù rằng đứa bé ấy bây giờ chỉ là một cục máu bé tẹo thế mà lão quản gia có bệnh lolicon đã kể đến chuyện chạy nhảy trong tương lai của nó
“ Nếu mẹ có em , có phải con sẽ bị bỏ rơi đúng không ông quản gia?” . Hạ Nghi bĩu môi bất mãn hỏi , cô chỉ sợ trong tương lai cuộc sống của mình sẽ chẳng dễ chịu gì trước cứ lấy lòng quản gia đã
“ Ôi ! Công chúa bé bỏng của ông , sao lại bỏ rơi con kia chứ , chẳng phải con có ông thương con sao , đừng lo lắng dù thế nào thì trong lòng ông , công chúa bé bỏng vẫn luôn chiếm vị trí quan trọng nhất” . Quản gia ôm Hạ Nghi vào lòng dỗ dành
“ Thật ạ ! Vậy sau này em trai có ra đời thì con vẫn là công chúa đúng không ạ ?” Hạ Nghi chớp chớp hàng mi dài như cánh quạt , điềm đạm nhìn quản gia
“ Tất nhiên ! Con là cô công chúa duy nhất trong nhà , là công chúa mà ông yêu thương nhất nhất luôn” . Bách phát bách trúng , lão quản gia hoàn toàn sập bẫy
“ Con thương ông quản gia nhất” . Ôm chầm lấy quản gia , Hạ Nghi phỉ nhổ mình không có tiết tháo
Người hầu chạy đến báo việc chuẩn bị cho bữa tiệc mừng phu nhân mang thai đã sắp xếp gần xong , kêu quản gia đến kiểm tra . Hạ Nghi nhìn quản gia luyến tiếc buông mình ra , gương mặt già nua tràn đầy tiếc hận ,thành công đem lại một trận da gà cho Hạ Nghi
Quản gia ra đi trong sự tiếc nuối , cứ một đoạn ông ta lại quay đầu nhìn … Hạ Nghi thật hết nói nổi , quản gia à ! Bệnh ông càng ngày càng nặng rồi đó
Thoát khỏi ma trảo của quản gia , Hạ Nghi ngân nga đẩy xe đi dạo trong vườn , từ hôm trở về từ khu rừng , đã lâu cô không nhìn thấy mắt xanh . Thằng nhóc này cứ như u linh , cứ thoắt ẩn thoắt hiện
Trận gió lạnh thổi qua làm cô rùng mình , vòng tay ấm áp bế cô lên ôm vào lòng. Hạ Hoàng Lãnh mắt cười nhìn Hạ Nghi , hắn yêu thương véo véo gương mặt phấn nộn của cô , hôn lên nó
Hạ Nghi kỳ quái nhìn hành động của Hạ Hoàng Lãnh , từ hôm bị sốt đến giờ thằng nhóc này như bị ma nhập, lúc nào cũng làm hành động thân mật với cô ,tuy Hạ Nghi rất phiền chán nhưng cô vẫn phải tỏ ra vẻ thích thú lấy lòng hắn
“ Anh !!! Mẹ có em bé , vậy thì em sắp có em nha” . Hạ Nghi vui vẻ ôm cổ hôn lại Hạ Hoàng Lãnh , cô biết rõ chuyện Trịnh Bình mang thai là cái gai trong lòng hắn , thế thì sao cô cứ thích đâm vào đấy , ai kêu hắn làm tàn phế đôi chân của Hạ Nghiên
“ Không , Vĩnh viễn nó không phải là em anh ,cũng không phải em của em , nên nhớ trên đời này em chỉ có anh chứ không có em , biết không ?” Hạ Hoàng Lãnh nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Nghi , tẩy não
“ Ơ !Tại sao ạ , ông quản gia nói mẹ sẽ sinh cho em một em trai mập mạp đáng yêu giống như em vậy” . Hạ Nghi âm thầm khinh bỉ Hạ Hoàng Lãnh , nghĩ cô là con nít mà chơi trò tẩy não, ngươi không thích nhưng ta cần đến nó , nếu không có nó lấy ai đối phó ngươi
“ Ngoan , mặc kệ ai nói gì cũng không cần quan tâm chỉ cần nhớ trên đời này em chỉ có mình anh là anh trai em , những kẻ khác không cần thiết phải nghĩ đến ” . Hạ Hoàng Lãnh lạnh lùng ra lệnh , hắn không thích những kẻ khác nói quá nhiều trước mặt Hạ Nghiên , nếu để hắn biết hắn sẽ kẻ nào dám nói lung tung hắn sẽ khiến nó phải câm miệng cả đời
“ Nhưng … Ông quản gia nói …” . Hạ Nghi ấp úng trả lời , cô hiểu ý Hạ Hoàng Lãnh , hắn không thừa nhận Hạ Hoàng Cảnh là em trai mình cho nên sau này hắn không tiếc dùng mọi thủ đoạn trừ khử Hạ Hoàng Cảnh
“Tiểu Nghiên , em không nghe lời anh nữa đúng không?” . Hạ Hoàng Lãnh lạnh mắt nhìn Hạ Nghi
“ Vâng em đã biết” . Hạ Nghi giả vờ đỏ mắt cúi đầu nói
Có trời mới biết để có đôi mắt cảm xúc đong đầy này cô đã phải cố gắng trợn mắt cho gió đông thổi vào bao lâu , thật muốn mau chóng lớn lên như thế cũng không cần mỗi ngày lo lắng hồi hộp bị Hạ Hoàng Lãnh thủ tiêu
Bà Hạ ơi là bà Hạ , sao bà có thể sinh ra đứa con xuất sắc cả vẻ ngoài lẫn tính cách thế hở? Bà nhìn xem , chỉ mới tí tuổi đầu mà hắn đã thể hiện được tố chất tâm lý biếи ŧɦái của bà đây này
Hạ Nghi mặc niệm nhớ tới bà Hạ , sau đó nhớ đến Hạ Quốc Bắc , sự giao thoa giữa hai người này đã tạo nên một Hạ Hoàng Lãnh đúng như cái tên của hắn . Lạnh lùng cao ngạo , tàn nhẫn và thủ đoạn
“ Ngoan , nếu để anh biết em coi trọng đứa nghiệt chủng kia thì anh sẽ khiến em cả đời không thể đi lại , biết không ?” . Hạ Hoàng Lãnh dịu dàng hôn lên gò má mịn màng của Hạ Nghi , hắn rất thích hành động này của mình ,như đánh dấu đồ vật là của mình
Từ khi xác nhận mình thật sự quý mến cô em gái khác máu này, hắn luôn muốn cô cô ở bên cạnh , không thích kẻ khác chạm vào cô nhưng hắn lại không thể quá độc chiếm vì như thế sẽ khiến Hạ Nghiên sợ hãi hắn. Do đó hắn phải đả thông tư tưởng cho Hạ Nghiên từ bây giờ
Hạ Nghi trợn mắt nghe Hạ Hoàng Lãnh trắng trợn đe dọa . Cô quay đầu khóc ròng , tên điên này !!! Ngươi có biết như thế là đầu độc trẻ em không ? Sẽ khiến tâm lý nó vặn vẹo biết không hả ?... ~>o
“ Sao thế ?! Khó chịu chỗ nào , anh đưa em về phòng nhé” . Nhìn gương mặt trắng xanh của Hạ Nghi , Hạ Hoàng Lãnh thật vừa lòng , đã đạt được mục đích , tâm trạng khó chịu vì Trịnh Bình cũng phai nhạt , hắn vui vẻ bế cô về phòng mình ủ ấm
Trời đã vào thu , không khí lành lạnh mang theo mùi ẩm mốc của lá cây xộc vào mũi khiến tâm trạng âm u của Hạ Nghi càng thêm ảo não, mấy ngày gần đây Hạ Hoàng Lãnh như lên cơn điên
Hắn giữ rịt cô bên người mọi lúc mọi nơi , kể cả khi tắm hắn cũng muốn cô tắm cùng , làm cho tâm hồn già nua của Hạ Nghi rỉ máu không ngừng , linh hồn xử nữ chưa bao giờ vấy bẩn của cô đã bị tên biếи ŧɦái đó làm ô nhiễm
Thần linh ơi ! Hãy cho người đánh chết tên biếи ŧɦái này đi , hắn đang da^ʍ ô trẻ em đây này , trong lòng không ngừng gào thét phản động điên cuồng , ngoài mặt Hạ Nghi vẫn phải diễn vai ngây thơ thuần phát không nhiễm bụi trần
Hạ Hoàng Lãnh cởϊ qυầи áo của mình và Hạ Nghi xong thì bế cô vào bồn tắm chuyên chú tắm rửa cho cô và bản thân , hắn muốn tự tay mình nuôi dưỡng bảo bối của mình , hắn không thích người khác động vào bảo bối của hắn vì như thế sẽ khiến bảo bối của hắn bị bẩn
Hạ Nghi chỉ muốn chọc đui mắt mình , cô muốn móc mắt tạ tội , tên biếи ŧɦái Hạ Hoàng Lãnh kia , tại sao ngươi có thể cởi hết quần áo đến cái quần chip cũng không mặc mà không thấy xấu hổ hả ????
Hạ Nghi ơi là Hạ Nghi cả đời mày giữ gìn để làm gì ? Để làm gì ? … Bây giờ thì còn đâu nữa đôi mắt trong sáng của tôi , tôi chỉ muốn nhìn của chồng tương lai mình thôi , ai đó hãy đưa tôi đi đi … Đưa tôi đến với một thế giới không còn biếи ŧɦái và bệnh lolicon
Hạ Hoàng Lãnh vui vẻ tắm rửa cho Hạ Nghi , Hạ Nghi u sầu để cho Hạ Hoàng Lãnh tắm rửa , “Tôi chỉ là cải trắng là cải trắng …” không ngừng tự kỉ ám thị cho mình , Hạ Nghi mong mỏi qua nhanh việc tắm rửa , để cô có thể sớm về với thế giới cực lạc
“ tiểu Nghiên , kỳ lưng cho anh” . Hạ Hoàng Lãnh nhét bông tắm vào tay Hạ Nghi yêu cầu
Trắng mắt nhìn tiểu JJ không ngừng đong đưa trước mặt , Hạ Nghi máu mũi phun cao ba thước dĩ nhiên chỉ dám phun ở trong lòng , Hạ Hoàng Lãnh là tên cuồng sạch sẽ , cô dám phun máu trong bồn tắm làm dơ bẩn long thể của hắn thì hắn không ngại thủ tiêu cô ngay trong này
Hạ Nghi nước mắt tràn mi , căn răng anh dũng chà lưng cho Hạ Hoàng Lãnh , bàn tay nhỏ bé mềm mại như bông gòn không ngừng cọ xát trên lưng Hạ Hoàng Lãnh , cảm giác mềm mại , ấp nóng thỉnh thoảng chạm nhẹ vào làn da mát lạnh của mình khiến hắn thấy cả người thật khô nóng
Cúi đầu nhìn tiểu Hoàng Lãnh đã ngẩng cao đầu , Hạ Hoàng Lãnh liếc mắt nhìn Hạ Nghi đang nghiêm túc chà lưng , gương mặt ửng hồng búng sữa , cái miệng chím xinh xắn , đôi mắt hổ phách chuyên chú nghiêm túc chà lưng , giống như lưng hắn là một thứ gì đó rất quan trọng
Hạ Hoàng Lãnh cất tiếng cười trầm thấp , xoay người ôm Hạ Nghi vào lòng , nhẹ nhàng hôn khắp mặt cô , dừng ở môi cô khẽ khàng cọ sát . Hạ Nghi trợn mắt nhìn hành động không đoán trước của Hạ Hoàng Lãnh , lần này cô không còn ngại ngùng mà chuyển sang kinh sợ
Không phải tên điên này thật muốn ấu da^ʍ cô đấy chứ , mặc dù dáng vẻ tiểu Hạ Nghiên rất xinh đep nhưng thân thể này chỉ mới năm tuổi thôi , dù cô có nguyện ý thì nó cũng không thể hành sự được ~>”
Vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Hạ Hoàng Lãnh , Hạ Nghi chớp mắt sợ hãi nhìn hắn , cô thoáng liếc tiểu JJ đã thấy nó sớm chào cờ , Hạ Nghi hít một hơi sâu khϊếp sợ nhìn vật dữ tợn giữa hai chân hắn
“ Sao thế tiểu Nghiên” Hạ Hoàng Lãnh vươn tay muốn bắt cô lại
Hạ Nghi khó khăn tránh né Hạ Hoàng Lãnh ,run rẩy rúc sâu vào góc bồn tắm , Hạ Hoàng Lãnh nheo mắt nguy hiểm, lòng thoáng trầm xuống , hắn nghiêm mặt ra lệnh
“ Lại đây…”
Hạ Nghi sợ hãi lắc đầu , cô cố nặn ra vài giọt nước mắt nhằm khơi gợi sự thương xót của Hạ Hoàng Lãnh . Mọi thứ trong mắt Hạ Hoàng Lãnh biến thành sự chán ghét , ghê tởm , hắn siết chặt bàn tay , hung hăng kéo Hạ Nghi khỏi góc bồn tắm
“ Ngoan !!! Anh sẽ không tổn thương em ” . Hạ Hoàng Lãnh ôm chặt Hạ Nghi vào lòng , vuốt ve làn da mịn màng trắng sứ của cô
Hạ Nghi ghê tởm nổi da gà dưới từng cái vuốt ve của hắn ,siết chặt bàn tay cố trấn an mình phải bình tĩnh , hai người ôm nhau ngồi trong bồn tắm, nước trong bồn sớm đã lạnh , Hạ Hoàng Lãnh bế Hạ Nghi khỏi bồn , quấn khăn tắm sau đó ôm cô lên giường trùm chăn
Hai người kề sát không một mảnh vải , Hạ Nghi cứng người không dám nhúc nhích , cô chỉ sợ một phút sơ sẩy thì bản thân sẽ trở thành tội nhân thiên cổ .Ôm thân thể mềm mại nhỏ bé trong lòng , da thịt kề cận khiến khô nóng khó khăn lắm mới đè xuống lại bùng cháy
Hạ Hoàng Lãnh cắn răng nhẫn nhịn , mồ hôi chạy dài theo gò má anh tuấn rơi xuống khuôn ngực tinh tráng, ánh đèn ngủ lờ mờ , hơi thở nam tính kìm nén, thoang thoảng trong không khí mùi hương mờ ám
Hạ Hoàng Lãnh ôm chặt Hạ Nghi , tay lại vuốt ve chính mình , tiếng thở dốc trầm ổn phá vỡ không gian yên tĩnh trong phòng . Hạ Nghi nín thở theo từng cử động của hắn , mồ hôi sau lưng cô sớm đã ướt đẫm
“Tiểu Nghiên …. Giúp anh ….” . Thanh âm khàn khàn quyến rũ , Hạ Hoàng Lãnh cầm tay Hạ Nghi để vào nơi đó , hướng dẫn cô nhẹ nhàng xoa bóp
Hạ Nghi ghê tởm buồn nôn , cô mở choàng mắt nhìn gương mặt đẫm mồ hôi của Hạ Hoàng Lãnh . Đôi mắt hổ phách dưới ánh đèn ngủ càng thêm ma mị , linh hồn hắn như bị đôi mắt ấy hút mất
Hắn ngưng thở nhìn Hạ Nghi , hiện tại cô chỉ mới năm tuổi mà vẻ đẹp đã nghẹt thở nhường này , hắn không dám tưởng tượng dáng vẻ trưởng thành của cô , hắn sợ mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ thoát khỏi nó
Hạ Nghi nhìn mặt mày hắn ửng hồng , sóng mắt mang đầy hương vị tìиɧ ɖu͙©, mồ hôi làm tóc hắn bết dính lên xương gò má , hình ảnh quyến rũ tràn ngập nam tính của Hạ Hoàng Lãnh khiến tim Hạ Nghi đập nhanh cấp tốc ,hoảng hốt né tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn
“ Tiểu Nghiên , nhìn anh ….” Hạ Hoàng Lãnh nâng mặt Hạ Nghi lên , hắn muốn trong đôi mắt xinh đẹp ấy chỉ có hình ảnh của hắn
Hạ Nghi bối rối né tránh , bàn tay nắm lấy “…” của cô bị Hạ Hoàng Lãnh bắt tăng nhanh tốc độ , hắn rên khẽ bắn ra chất nhầy ấm nóng . Hạ Nghi thật sự muốn nôn rồi , cảm giác nhớp nháp tanh tưởi tấn công xúc cảm cô, Hạ Nghi muốn trét nó lên mắt hắn nhưng cô không có gan đó …. Cô không phải hèn nhát , chẳng qua cô phải hoàn thành nhiệm vụ , ok?
Hạ Hoàng Lãnh nhìn chất nhầy trong tay Hạ Nghi , cảm thấy thật thỏa mãn . Hạ Nghi ghê tởm , cô dí bàn tay chà lên grap giường ,chỉ mong xóa bớt cảm giác ghê tởm ngay lúc này
Hạ Hoàng Lãnh ôm Hạ Nghi tắm rửa lần nữa , dọn dẹp xong xuôi , mặc quần áo ôm cô đi ngủ, đêm nay hắn ngủ đặc biệt ngon , thỉnh thoảng lấy đầu cọ cọ người Hạ Nghi làm cô rất bực bội
Buổi sáng bị Hạ Hoàng Lãnh “ Dạy bảo” thêm lần nữa , Hạ Nghi trở về phòng thay đồ đến trường , nhìn ngũ cô nương đã bị Hạ Hoàng Lãnh chà đạp không thương tiếc . Cô đau đớn ôm nó , nước mắt như hai sợi mì tuôn rơi đau khổ
Tiếng chuông reo báo giờ nghỉ trưa đến , Hạ Nghi vẫn còn chìm trong tâm trạng đau xót trinh tiết của ngũ cô nương . Mắt Xanh đã lâu không xuất hiện bất ngờ đến đón cô ăn trưa
Nhìn Mắt Xanh lại nhìn ngũ cô nương , như tù nhân tìm được tự do , chiến sĩ nhìn thấy cứu viện . Hạ Nghi lao nhanh đến chỗ Mắt Xanh , cảnh tượng không khác gì năm đó Tôn Ngộ Không rời núi nhào vào Đường Tam Tạng . Hạ Nghi sợ chỉ chậm một giây thôi có có thể sẽ không gặp được Mắt Xanh nữa
Thấy Hạ Nghi hùng hổ bổ nhào đến, Mắt Xanh sợ hãi thót tim. Hắn mau chóng đi đến kìm hãm xe lăn của cô , mặt lạnh nghiêm nghị trách mắng Hạ Nghi
“ Sao lại lăn nhanh như thế , lỡ trầy tay thì biết thế nào” . Mắt Xanh đau lòng cầm tay Hạ Nghi kiểm tra
Ngũ cô nương trong tay Mắt Xanh gào khóc đau đớn , Hạ Nghi trông mà đau lòng , cô vươn người ôm chặt cổ Mắt Xanh , bàn tay ra sức cọ sát lên người hắn , hi vọng nhiễm linh khí của hắn mà lấy lại được chút trinh tiết
Hành động quái gở của Hạ Nghi làm Mắt Xanh buồn cười trong lòng , hắn nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô , đã lâu không thấy hắn cũng rất nhớ , không phải vì có chuyện thật lòng hắn không muốn xa thiên thần nhỏ này lâu như vậy
“ Mắt xanh ! Mắt xanh , anh đi đâu mà lâu quá thấy” . Hạ Nghi Vừa cọ vừa nghểnh đầu hỏi
“ Ngoan !!! Gọi anh Lục Dĩnh ” . Mặc dù mắt xanh chỉ mới tám tuổi nhưng thân thể hắn phát triển cao to hơn những đứa trẻ cùng trăn lứa , hắn cúi người bế Hạ Nghi khỏi xe lăn
“ Dĩnh ca , anh đi đâu mà lâu vậy” . Điều chỉnh tư thế thích hợp để giảm bớt trọng lượng cho Mắt xanh , Hạ Nghi líu ríu hỏi
Thân thể Tiểu Hạ Nghiên không được tính là mập mạp to lớn , Lục Dĩnh thoải mái ôm cô để lên xích đu gần đó , đẩy nhẹ Hạ Nghi , hắn thoải mái cười nói
“ Có chút chuyện phải về mỹ , Tiểu Nghiên nhớ anh sao?”
“ Nhớ !!! Nhớ chết đi được” . Hạ Nghi ngồi trên xích đu vui vẻ hưởng thụ phục vụ của Lục Dĩnh
“ Anh cũng rất nhớ Tiểu Nghiên , có quà cho em đây” . Mò tay vào túi áo , Lục Dĩnh lấy ra chiếc kẹp tóc bằng đá màu hồng ngọc gắn lên mái tóc mềm mại đen bóng của cô
“ Woa !!! Đẹp nga … Cám ơn Dĩnh ca” . Hạ Nghi thích thú sờ sờ kẹp tóc trên đầu , cô rất thích mấy thứ lấp lánh bé xíu này
“ Em cũng có quà cho anh nè” . Hạ Nghi lấy kẹp tóc màu vàng nhạt trong túi đưa cho Lục Dĩnh
“ Sao em có được nó …” . Lục Dĩnh ngạc nhiên nhìn kẹp tóc trên tay , hắn đã tìm nó rất lâu lại không biết thì ra Hạ Nghi đang giữ nó
“ Nhặt được , lúc anh bị đám nhóc kia bắt nạt em đã nhặt được”
“ Cám ơn em …” . Lục Dĩnh ấp áp nhìn Hạ Nghi , thứ này là di vật duy nhất mẹ hắn để lại , mất nó quả thật rất đáng tiếc
“ Dĩnh ca , đi ăn cơm đi , em đói …” . Hạ Nghi xoa xoa bụng ngả đầu phía sau kêu gào
“ Anh làm cơm cho em đây , ăn thử đi” . Lục Dịnh đi lại chỗ xe lăn , cầm lấy túi cạnh đó trải thảm lấy cơm hợp hắn tự tay làm cho Hạ Nghi
“ Ngon nga !!! ….” . Ăn thử một miếng bò xào ớt , mắt Hạ Nghi tỏa sáng , cô điên cuồng gắp thức ăn nhét vào miệng , làm cho hai má phình lên đáng yêu
“ Từ từ thôi ,ai dành mất của em đâu” . Lục Dĩnh yêu thương lấy khăn giúp cô khóe miệng lau miệng
Lục Dĩnh , Hạ Nghi vui vẻ ăn trưa cùng nhau . Hạ Hoàng Lãnh bên này thì không được vui vẻ cho lắm , Dao Đình Đình dạo này thích bám dính lấy hắn , hắn thừa nhận là hắn thích cô nàng và cũng có ý định qua lại . Mà cô nàng này lại dính người quá mức
Chỉ cần hắn vào trường , Dao Đình Đình đều có mặt cạnh hắn mọi lúc mọi nơi , thậm chí đi vệ sinh cô nàng cũng đứng ngoài chờ hắn , thích thì thích thật chứ dính người vậy ,Hạ Hoàng Lãnh hắn không nuốt nổi
“ Cậu có thể cách tớ một chút không …” . Hạ Hoàng Lãnh khó chịu nói
“ Tại sao ? Chúng ta cả ngày chỉ có thời điểm này mới có thể ở cạnh nhau , sao cậu lại muốn cách xa tớ” . Dao Đình Đình uất ức muốn khóc nhìn hắn
“ Tớ không thích người khác quá gần mình …” . Hạ Hoàng Lãnh không tiếng động nhích người một khoảng
“ Cậu … Nhưng như thế thì làm sao giống người yêu chứ” . Dao Đình Đình bất mãn xích gần
“ Người yêu , cậu trở thành người yêu tớ lúc nào , sao tớ lại không biết” . Uống ngụm nước nhỏ , Hạ Hoàng Lãnh lạnh nhạt hỏi , hắn không biết từ lúc nào cô nàng này đã trở thành người yêu của hắn
“ Cậu … Cậu … Không phải cậu thích tớ sao” . Dao Đình Dình ngượng ngùng nắm góc váy vò vò
“ Đúng là thích nhưng tớ chưa nói là cậu sẽ trở thành người yêu của tớ” . Lạnh mắt nhìn cô nàng tự mình đa tình , hắn thật hết nói nổi .
Dao Đình Đình kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hạ Hoàng Lãnh , cô ta không thể tin rằng hắn có thể nói như thế với mình , cô ta tin chắc mình đã nắm chắc Hạ Hoàng Lãnh trong tay . Từ lúc bước vào trường , cô ta được dặn phải tiếp cận Hạ Hoàng Cảnh bằng mọi cách , cố gắng trở thành người yêu hắn chỉ như vậy sự nghiệp của cha cô ta mới có cơ hội thăng tiến
Cha Dao Đình Đình , Dao Tịnh là cấp dưới của Hạ Quốc Bắc , ông ta theo Hạ Quốc Bắc từ khi mới lập nghiệp tuy hiện tại đạt được vị trí vững vàng trong công ty , hắn vẫn không hài lòng , mong muốn con gái leo lên vị trí bà Hạ tương lai hắn không tiếc mọi cách đưa con vào trường Tư Hoa
Hạ Hoàng Lãnh chán chường trước biểu hiện của Dao Đình Đình , lúc đầu hắn thấy nó rất đáng yêu , bây giờ lại thấy nó xấu xí hơn bao giờ hết . Con người luôn vì danh lợi mà đánh mất bản thân , Dao Đình Đình mà hắn biết trước đây , trong sáng lương thiện như ánh nắng hóa ra tất cả đều là giả tạo
Lục Dĩnh vui vẻ cõng Hạ Nghi đến nhà ăn mua nước uống , hắn sơ suất quên mất phải chuẩn bị nước cho cô kết quả ăn xong lại không có nước uống mà món hắn nấu lại khá cay , Hạ Nghi nước mắt ngân ngấn tủi thân nhìn hắn , hắn cảm thấy thật tự hào , thì ra cảm giác được người khác dựa dẫm là như vậy