Chương 3

Edit: Moonmimi

Lễ khai giảng vẫn nhàm chán như mọi năm. Lee Bo Na ngồi ở hội trường đều cảm thấy mệt mỏi, trong lòng âm thầm phiền não bài phát biểu mấy năm nay của hiệu trưởng càng ngày càng dài dòng, làm thế nào cũng không ngăn được cảm giác buồn ngủ đang hiện lên, hiện tại cô cái gì cũng không muốn làm, mặc kệ hiệu trưởng còn đang nói chuyện, rất muốn về nhà nằm lên chiếc giường lớn mềm mại của chính mình ngủ đến lúc trời đất tối tăm.

Kim Tan dựa vào ghế dựa mềm mại, cả người đều là trạng thái thả lỏng làm hắn nhìn có chút mệt rã rời. Quay đầu sang bên cạnh thấy Choi Young Do đang ngồi bắt chéo chân chơi di động, cũng không biết đang nói chuyện gì với ai, nhìn qua thấy đang rất hào hứng. Hắn có chút nhàm chán chuyển ánh mắt nhìn khắp nơi, tầm mắt tìm không thấy điểm dừng làm hắn vừa lòng, cảm thấy cực kỳ nhạt nhẽo, thậm chí hắn có loại xúc động muốn đi luôn, nhưng ngẫm lại sau đó giáo viên khẳng định sẽ báo cho trong nhà biết nên hắn liền nhịn xuống.

Trường học tuy điển hình là trường tư quý tộc, nhưng bởi vì lãnh đạo cũng là thành viên trong giới thượng lưu nên đối với học sinh nhiều ít cũng có một chút ước thúc, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi. Đó chính là, trong âm thầm học sinh muốn chơi như thế nào thì chơi thế đó, cũng không ảnh hưởng gì, nhưng nếu ở các loại hoạt động hay các khóa học bên ngoài linh tinh, thì học sinh đều phải tham dự!

Kim Tan nhàm chán đến mức trong đầu đều là những suy nghĩ lung tung rối loạn, thậm chí hiện tại hắn đều suy nghĩ buổi tối đi nơi nào chơi mới tốt. Kết quả quay đầu liền nhìn đến vị trí nghiêng phía trước hắn, thấy đầu của cô gái đang gục lên gục xuống, có lúc cũng sẽ bừng tỉnh đột nhiên giật mình ngồi thẳng lại thân thể, nhưng thời gian thanh tỉnh cũng chỉ bất quá vài giây, lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Tóc đen trên vai theo động tác của chủ nhân rũ xuống phía trước..

Bộ dáng đáng yêu như vậy cuối cùng khiến cho hắn chú ý, hắn đem tầm mắt phóng tới bóng dáng cô gái đang không ngừng gật đầu kia, chống cằm nhìn như vậy cũng không biết là đang ngẩn người vẫn là đang nhìn cô.

Lúc này, nữ sinh bên người cô gái bỗng nhiên nhẹ nhàng chạm chạm cánh tay của cô, khiến cô bừng tỉnh,

“Bo Na, nếu cậu mệt thì dựa vào tớ đi.”

Nữ sinh nhẹ giọng nói với Lee Bo Na.

Kim Tan bỗng ngẩn ra, Lee Bo Na?

Thần sắc của hắn tức khắc có chút cổ quái, nhớ tới những lời trêu ghẹo lúc sáng sớm Choi Young Do nói với hắn trên hành lang.

Lee Bo Na nghe vậy xoa xoa đôi mắt, nghiêng đầu đối với Kang Ye Sol nói câu cảm ơn, đôi mắt tròn to còn mang theo một tầng hơi nước mỏng manh, nâng lên bàn tay tinh xảo che miệng lại ngáp một cái, hốc mắt liền đỏ giống lập tức muốn rơi nước mắt vậy.

Tay trái đặt ở ghế dựa của Kim Tan vô ý thức gõ gõ, bộ dáng không ngủ đủ kia của Lee Bo Na thật đúng là rất giống…… Một con thỏ trắng có đôi mắt đỏ.

Choi Young Do vốn dĩ chuẩn bị đóng giao diện nói chuyện phiếm giao, chơi hai ván trò chơi gϊếŧ thời gian, kết quả vừa nhấc mắt liền thấy được bàn tay của Kim Tan đang ngồi bên cạnh, tay hắn gõ gõ tay vịn, anh ta chơi cùng Kim Tan cũng đã hai năm, đối với tính cách của hắn cũng coi như hiểu rõ. Vì thế anh ta ngẩng đầu lên nhìn theo tầm mắt của Kim Tan, muốn nhìn xem đồ vật khiến Kim Tan cảm thấy hứng thú là cái gì, kết quả anh ta thấy được Lee Bo Na, cô nhóc kia đang chỉnh lại tóc mình, lộ ra chiếc cằm nhỏ trắng nõn.

Choi Young Do hừ nhẹ ra tiếng, có vẻ hứng thú, tựa như nhìn thấy đồ vật gì thú vị. Anh ta chạm chạm vào tay Kim Tan.

Kim Tan thu hồi tầm mắt nhìn về phía Choi Young Do dò hỏi, thậm chí trong ánh mắt hắn vẫn còn có một tia ý cười. Choi Young Do nhướng mày,

“Thích à?”

Những lời này là nghiêm túc hỏi, mà không phải giống như sáng sớm hôm nay vì nhàm chán mà vui đùa, chỉ vì làm Kim Tan quẫn bách.

Kim Tan vốn là tưởng phủ định hoàn toàn, nhưng gương mặt của Lee Bo Na hiện lên trong đầu làm hắn dừng lại lời muốn nói. Hắn ý vị không rõ hừ một tiếng, nói cái gì cũng không nói lại.

Rốt cuộc vẫn chỉ là cậu thiếu niên mười lăm tuổi, lý do thích một người thật sự là quá mức đơn giản. Có đôi khi đơn giản là vì một câu trong lúc vô tình của cô, lại hoặc là vì động tác làm nũng nhỏ nào đó, thậm chí cũng có thể đơn thuần chỉ là vì cảm thấy cô xinh đẹp.

Vốn dĩ loại hảo cảm này tới nhanh đi cũng sẽ nhanh, chỉ là do hormone thời thanh xuân quấy phá, nhưng cố tình lớp của Lee Bo Na cùng lớp của Kim Tan lại ở gần nhau, Kim Tan thường xuyên có thể nhìn thấy Lee Bo Na đi qua cửa sổ phía trước lớp hắn, hoặc là ở trên hành lang, thấy cô không cao hứng bĩu môi phát ngốc. Có đôi khi còn có thể nghe được thanh âm tức giận của Lee Bo Na đối với người khác, lúc cô tức giận tốc độ nói chuyện rất mau, bộ dáng tức giận kia cũng rất thú vị. Thậm chí Kim Tan cũng sẽ gặp được bộ dáng Lee Bo Na làm nũng với Yoo Rachel, thanh âm đáng yêu mềm mại kia khiến người khác chú ý.

Dần dà, phần hảo cảm này liền thật sự chuyển hóa thành ngây ngô ngây thơ thích.