Chương 13

Edit: Moonmimi

Choi Young Do ăn mặc giáo phục, tay cắm ở túi quần lười nhác đi về hướng sân thể dục bên này, đôi mắt tùy ý nâng lên, không chút để ý nhìn quanh toàn trường.

Mặt trời lặn ánh chiều tà dần dần bao trùm toàn bộ đường băng, màu đỏ dần dần nhiễm màu xám, trên đường băng Kim Tan vẫn đang chạy với tốc độ đều đều không nhanh không chậm.

Chặng đường 3000 m mới vừa tiến hành đến một nửa, trước mắt còn không phải thời điểm chạy nước rút.

Các nam sinh cùng tổ với Kim Tan khổ sở nhìn bóng dáng hắn, không dấu vết giảm tốc độ, không dám tranh phong cùng Ma Vương hôm nay tính tình phá lệ hay thay đổi.

Lee Bo Na chống cằm, trong lòng cảm khái, vẫn là không có ai dám làm Kim Tan mất mặt a, đều nịnh hót hắn. Hắn ngày thường rất kiêu ngạo, nhưng cũng thực thông minh, hiểu được đem lực ảnh hưởng cường đại của tập đoàn Jeguk hóa thành lực ảnh hưởng của chính mình.

Tập đoàn Jeguk không có người dám chọc, như vậy đồng dạng những người thừa kế của tập đoàn Jeguk cũng không có ai dám trêu chọc.

Lee Bo Na còn đang cảm khái, đột nhiên cảm thấy bên cạnh có người ngồi xuống.

Cô quay đầu sang xem, khi nhìn thấy người bên cạnh thì có vài phần kinh ngạc.

Choi Young Do đối diện với Lee Bo Na, như có lệ mà hướng cô nở nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười.

Lee Bo Na ghét bỏ liếc nhìn anh ta một cái, làm bộ không thấy được quay đầu tiếp tục nhìn theo thân ảnh Kim Tan.

Lee Bo Na không định để ý tới anh ta, lại không đại biểu Choi Young Do cũng trầm mặc, anh ta khẽ nhếch khóe môi, nhìn Lee Bo Na từ trên xuống dưới, trong ánh mắt mang theo chút ác ý,

"Này, trang điểm như vậy, là vì muốn tới cổ vũ cho Kim Than nhà chúng ta sao."

Lee Bo Na trừng anh ta một cái,

"Như thế nào, anh ghen tị à?"

Sau đó giả cười nói:

"Đáng tiếc bổn tiểu thư đã có người trong lòng, anh nhanh tránh sang một bên đi!"

Nói đểu anh ta một câu, lại nhân tiện khen chính mình khoe khoan một chút, phi thường phù hợp phương thức nói chuyện của Lee Bo Na.

Choi Young Do cũng không ngoài ý muốn, nhướng mày cổ quái cười nhạo cô,

" Đừng thϊếp vàng lên mặt mình, nhóc da mặt dày."

Lee Bo Na không tiếp thu anh ta trào phúng, tức giận lên thì tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn , dùng ngữ khí không dễ bắt nạt phản bác anh ta,

"Bổn tiểu thư lớn lên xinh đẹp, tính cách lại tốt, dáng người cũng chuẩn, người theo đuổi tôi cũng không biết xếp hàng đến nơi nào, tôi mới khinh thường với anh đấy."

"Tính cách tốt? Cô tự mình cảm giác tốt đẹp như vậy? Cô gái ấu trĩ lại phiền toái, tuy rằng xinh đẹp lại hay bám người như cô, ai dám theo đuổi? Không cần nói giỡn."

"Anh dám nói tôi ấu trĩ lại phiền toái?!!"

Lee Bo Na lập tức liền nổ, giống như con mèo xù lông, hận không thể cào Choi Young Do, bật dậy căm tức nhìn anh ta.

Dùng thanh âm yêu kiều tức giận mắng anh ta,

"Liền tính tôi bám người cũng không bám anh, cái tên tính tình cổ quái lại hay thay đổi, cường thế lại ngang ngược, xứng đáng tám đời tìm không thấy bạn gái!!"

Choi Young Do trước nay chưa từng bị mắng như vậy, nhưng vừa nghe đến cái câu " tính tình cổ quái lại hay thay đổi, cường thế lại ngang ngược " của Lee Bo Na, thì kinh ngạc một chút, lười nhác ngồi ở trên ghế dài.

Anh ta nở nụ cười, nói với Lee Bo Na:

"Cô hình dung rất tốt, Kim Than nhà chúng ta sẽ cảm tạ cô miêu tả hắn như vậy."

Lee Bo Na hừ lạnh một tiếng,

"Kim Tan mới không phải người như vậy!"

"Phải không."

Choi Young Do không tỏ ý kiến.

Đề tài của hai người cứ dừng lại như vậy, bởi vì trên mặt Choi Young Do mang theo thần sắc không thú vị, lười nhác nhìn lướt qua Kim Tan, cái gì cũng chưa nói, quay đầu rời đi.

Jo Myung Soo thấy anh ta đi rồi mới chậm rãi đến bên người Lee Bo Na, nhắc nhở cô,

" Choi Young Do giống như đang tức giận."

Lee Bo Na quay đầu nhìn bóng dáng Choi Young Do một cái, nhíu mày,

"Cái đó cùng tôi có quan hệ gì."

"Còn có, cậu là ai a."

Jo Myung Soo buông cameras đang trên cổ treo xuống, đối với Lee Bo Na lộ ra tươi cười, tự giới thiệu,

"Tớ là Jo Myung Soo, bạn của Kim Tan."

Vốn dĩ không định nói thêm với Jo Myung Soo cái gì, kết quả vừa nghe thấy là bạn của Kim Tan, Lee Bo Na lập tức tới hứng thú, giơ lên gương mặt tươi cười,

" Bạn của Kim Tan a, xin chào, tôi là Lee Bo Na!"

Jo Myung Soo cảm khái một câu lực lượng của tình yêu, rõ ràng Lee Bo Na vừa rồi còn đối với cậu ta rất lạnh nhạt, thái độ cũng không thể nói là tốt, kết quả một câu bạn của Kim Tan liền có thể lập tức làm cô chuyển biếи ŧɦái độ.

Vào lúc hoàng hôn, mặt trời đỏ rực dần rơi xuống, một nửa đều chôn vào đường chân trời, nửa còn lại lưu luyến không rời nằm trên đường chân trời chậm chạp không chịu đi vào.

Ở cổng trường có một tiệm bánh ngọt danh tiếng không tồi, trước cửa treo một chuỗi chuông gió, mở cửa trong nháy mắt tiếng chuông gió vang lên, thanh âm thanh thúy dễ nghe.

Lee Bo Na lôi kéo tay áo Kim Tan, đem hắn đẩy vào vị trí ngồi gần cửa sổ, tươi cười rực rỡ, ngọt ngào động lòng người,

"Bạn Kim Tan vất vả, chạy lâu như vậy, tớ mời cậu món kem tớ thích nhất ~"