Chương 12

Edit: Moonmimi

Lee Bo Na không lập tức về phòng học thu dọn đồ vật về nhà, mà là cầm theo chùm hoa đi dạo trên sân thể dục.

Không biết Kim Tan báo danh tham gia môn nào, hay là cũng quyết tâm ở vòng sơ tuyển bị loại.

Nhưng mà cô đi tìm nửa ngày cũng không có nhìn thấy bóng dáng Kim Tan, nhịn không được cảm thấy uể oải một chút.

"Thôi vậy."

Lee Bo Na nghĩ cũng không vội với lúc này, vì thế cầm theo hai cái chùm hoa, bước chân đi về phía ngoài sân thể dục.

Người tham gia tuyển chọn trên sân thể dục rất nhiều, Lee Bo Na thật cẩn thận tránh đi những nơi thi đấu, mới tính đi tới bên cạnh sân thể dục màu xanh lá, phía trước đó là đường băng màu đỏ.

Vào lúc này, phía sau Lee Bo Na đột nhiên truyền đến một thanh âm cố lên:

"Kim Tan cố lên!!!"

Sợ tới mức Lee Bo Na lảo đảo một cái, nhưng mà nhanh chóng bị cái tên trong câu của nam sinh kia hấp dẫn, vội vàng quay đầu truy tìm theo tầm mắt của nam sinh gầy yếu kia nhìn qua.

Trên đường băng, Kim Tan mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, không nhanh không chậm chạy qua khúc cong, tốc độ của hắn không chậm, vẫn chưa cố ý giảm tốc độ, biểu tình lãnh đạm trước sau như một, nhưng trên gương mặt vẫn mang theo một chút bình thản.

Chỉ là các nam sinh được phân cùng một tổ với hắn, đều giống như phía sau có mãnh quỷ dã thú đuổi theo, dùng hết sức lực chạy về phía trước, không dám chạy chậm hơn Kim Tan, sợ chính mình giảm tốc độ khiến Kim Tan phải đi tham gia đại hội thể thao.

Bởi vậy có thể thấy được, bản thân Kim Tan cũng không muốn đi tham gia đại hội thể thao kia, nhưng lại không nghĩ giống như người khác cố ý chạy chậm.

Cũng là những học sinh quen bị bắt nạt đó có thể xem hiểu tâm tư của hắn, giúp đỡ hắn.

Gặp được Kim Tan, trên mặt Lee Bo Na nổi lên một tia ý mừng, lập tức liền nhảy dựng lên giơ chùm hoa màu sắc rực rỡ xoã tung cùng Kim Tan phất tay.

Kim Tan vốn chuẩn bị làm Jo Myung Soo an tĩnh chút, lại liếc mắt một cái liền thấy được Lee Bo Na.

Nụ cười trên mặt cô quá mức xán lạn, tất cả ngũ quan đều mang theo ý cười, mặt trời lặn ánh chiều tà phía sau vừa vặn xuyên qua khu dạy học cao ngất, dừng ở trên tóc Lee Bo Na, trên đầu vai cô, hình dáng cô.

Biểu tình trên gương mặt Kim Tan trong chớp mắt có chút buồn cười, dường như căn bản không phản ứng lại đây, rồi lại không biết vì cái gì không tự nhiên, bước chân đang chạy bộ đột nhiên tạm dừng một chút.

Có nam sinh đã vượt qua Kim Tan một vòng, trong lòng quyết tâm nhất định không thể làm Kim Tan tham gia đại hội thể thao bằng không cậu ta liền sẽ xong đời, đang chạy nhanh về phía trước, kết quả Kim Tan đột nhiên tạm dừng, làm cậu ta không kịp dừng lại liền đυ.ng vào hắn.

Kim Tan bị va chạm như vậy, hướng phía trước lảo đảo thiếu chút nữa ở trước mặt Lee Bo Na té ngã mất mặt, quay đầu lại trong nháy mắt mặt đều đen, ánh mắt dọa người nhìn cái nam sinh kia.

Hắn nghiến răng nghiến lợi,

"Này, không chạy bộ là muốn chết sao?"

Đè thấp giọng uy hϊếp, thanh âm lạnh như băng, sợ tới mức khiến cho nam sinh kia vừa lăn vừa bò chạy về phía trước, nói cái gì cũng không dám nói.

Dưới đáy lòng hừ lạnh một tiếng, Kim Tan đứng lại sửa sang quần áo thể thao trên người.

Lee Bo Na bị hoảng sợ, chạy đến trên đường băng, quan tâm hỏi,

"Cậu không sao chứ?"

Kim Tan làm bộ dáng tự nhiên, lắc lắc đầu, theo sau bổ sung một cậu,

"Không có việc gì."

Lee Bo Na nhìn hắn từ trên xuống dưới, ngửa đầu đáng yêu xem hắn xác thật không bị thương, nhẹ nhàng thở ra đồng thời nhỏ giọng oán trách một câu, giống như làm nũng vậy,

"Vừa rồi cậu mắng nam sinh kia đi, khiến cho cậu ta sợ tới mức như vậy."

Rõ ràng nếu cậu không dừng lại còn sẽ bị đẩy ngã sao, thật là không nói đạo lý.

Kim Tan mày hơi nhăn lại, nhìn thoáng qua nam sinh đang chạy phía trước, quay đầu đối với Lee Bo Na, sắc mặt bình tĩnh trợn mắt nói dối,

"Chỉ là cổ vũ cậu ta một chút."

Nói xong lại bổ sung thêm một câu,

"Không có mắng."

Dáng vẻ này, ngoan đến không được, thập phần tương tự với bộ dáng bạn nhỏ ở nhà trẻ lúc gây ra họa an tĩnh bị phạt.

Jo Myung Soo ở cách đó không xa vuốt cằm.

Nâng lên camera răng rắc một tiếng, đối với hai người chụp một tấm.

Biết Kim Tan đại khái là đang nói dối, Lee Bo Na cũng đoán được nguyên do trong đó, cười tủm tỉm nhẹ nhàng giúp Kim Tan vuốt bả vai, nghiêng đầu đối hắn vẫy vẫy chùm hoa, màu sắc rực rỡ xoã tung lập tức liền rung lên:

“Nếu được thứ nhất, tớ liền mời cậu ăn kem!”

Kim Tan sửng sốt một chút, nhưng thấy bộ dáng không tự nhiên của Lee Bo Na thực sự không giống đang gạt người, hắn cư nhiên thật đúng là ở trong lòng do dự một giây đồng hồ.

3000 m đường dài a....

“Tớ ở lại chỗ này cổ vũ cho cậu nha ~”

Lee Bo Na đối hắn làm một cái động tác cố lên, rất là vui vẻ đi đến ngồi xuống ghế dài một bên.

Kim Tan chậm rãi chạy tiếp, cũng không biết suy nghĩ cái gì, giống như ảo não, mặt đen lại tăng tốc chạy.

Jo Myung Soo đứng ở đường biên màu xanh lục của sân thể dục, giơ camera đối với Lee Bo Na đang ngồi trên ghế dài chụp một tấm, lại đi dõi theo thân ảnh Kim Tan.

Trên khóe miệng là nụ cười vui sướиɠ khi người gặp họa,

“Ai bảo cậu luôn lười biếng ha ha.”

Cùng người thứ nhất kém gần hai vòng còn có thể đuổi theo sao?