Chương 24: Cố quên

Nhất Sơn từ từ tiến đến gần Bối Bối, cơ thể Bối Bối bắt đầu căng thằng, Bối Bối biết ánh mắt như muốn giết người của người kia đang dính chặt lấy cô.

- Ôi Nhất Sơn ! Cậu đứng đây từ khi nào vậy ? - Thư Hân không nhịn được mà hỏi hắn nhưng Nhất Sơn có vẻ không để tâm đến việc trả lời Thư Hân:

- Dùng xong chưa ? Dùng xong rồi vui lòng tránh ra một bên.

- Cậu dùng đi, bọn tôi dùng xong rồi, đi đi đi ! - Dường như Thư Hân cũng cảm thấy không khí ở đây bắt đầu u ám, nhanh chóng kéo tay Bối Bối trở về bàn làm việc, gấp gáp bước đi, Bối Bối dường như nghe thấy tiếng thở dài nặng nề sau lưng.

- Của cậu đây. - Bối Bối trả lại tờ giấy lúc nãy Thư Hân đưa cho Bối Bối.

- Cảm ơn nha. - Thư Hân nhận lấy xong định quay lại bàn làm việc, Bối Bối vội nắm lấy cánh tay Thư Hân:

- Thư Hân.

- Hả ?

- Cậu hứng thú với mấy thứ này ?

- Hả ?

- Đừng uống những thứ như này, những thứ này không tốt cho sức khỏe, thuốc kích dục rất nguy hiểm, nếu như về phương diện đấy của mày thực sự có vấn đề, tớ khuyên cậu nên đi hỏi ý kiến của bác sĩ trước.

Bối Bối lo lắng nghiêm túc nhắc nhở cô ấy, Thư Hân dường như không hiểu Bối Bối đang nói gì, Bối Bối đưa mắt nhìn vào tờ giấy trong tay cô ấy, buông tay cô ấy ra, đi về phía bàn làm việc của mình.

Thư Hân cô ấy vẫn còn trẻ, luôn là một cô gái vui tươi, khỏe mạnh trong mắt Bối Bối nhưng khi nhìn thấy cô ấy in tờ tuyên truyền về công dụng của thuốc kích dục, Bối Bối mới biết cô ấy về phương diện đó gặp rắc rối khi còn đang rất trẻ. Rắc rối về phương diện này quả thật không thể nhìn rõ từ bề ngoài !

Bối Bối vẫn tiếp tục ngồi làm việc cho đến gần bốn giờ chiều, khi định đứng dậy đi vệ sinh, Thư Hân quay lại hỏi Bối Bối khi thấy Bối Bối đứng dậy.

- Đi đâu vậy ?

- Đi vệ sinh, tơd sẽ quay lại ngay. - Bối Bối nói cực kì nhỏ, không muốn người phía sau nghe thấy, nhanh chóng đi về phía nhà vệ sinh.

Sau khi giải quyết xong nhu cầu cấp thiết, trong lúc quay trở lại chỗ ngồi của mình thì bỗng thấy một người mà cả đời này Bối Bối không muốn có bất kì tiếp xúc nào đang chặn cửa phòng vệ sinh !

- Chúng ta nói chuyện chút đi

Nhất Sơn không đợi Bối Bối trả lời, hắn tức giận kéo cổ tay Bối Bối, Bối Bối cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế đó. Nhưng hắn càng nắm chặt hơn, cuối cùng cô phải bỏ cuộc để hắn kéo đi.

- Làm sao ? - Hắn kéo Bối Bối đến phía cửa thoát hiểm, Bối Bối thờ ơ hỏi.

Sau khi Nhất Sơn đóng cửa lại, hắn buông tay Bối Bối ra, tiếp tục nhìn chằm chằm cô lần nữa, Bối Bối có thể thấy rõ sự bất mãn và bực bội trong mắt hắn:

- Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện.

- Tôi không có chuyện gì để nói với anh.

- Em muốn tránh mặt tôi đến lúc nào nữa ! - Giọng nói trầm ấm đấy hét lên đầy bất mãn, Nhất Sơn bước đến bóp má Bối Bối, khuôn mặt đẹp trai có thể khiến các nữ đồng nghiệp trong công ty phải hét lên, giờ đây đang cực kì tức giận. Nhất Sơn :

- Đúng ! Tôi là thằng khốn, tôi đã uống say và không hề quan tâm đến mức độ nghiêm trọng của sự việc, đã làʍ t̠ìиɦ với em mà không đeo bαo ©αo sυ, tôi rất xin lỗi ! Nhưng em vẫn luôn tránh mặt tôi !

- Ok ! Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, tôi tha thứ cho anh và tôi cũng xin lỗi, tôi cũng là người sai trong chuyện này, hãy để chuyện đó kết thúc ở đây đi.

Vừa dứt lời Bối Bối đã muốn bỏ chạy, nhưng Nhất Sơn đã lập tức nắm lấy cổ tay cô, hắn nắm chặt đến mức khiến Bối Bối nhíu mày, cổ tay đau nhức.

- Buông tôi ra ! Nhất Sơn !

- Nếu như tôi không làm mọi chuyện căng thẳng hơn em, thì mọi chuyện sẽ kết thúc như nào đây !

Nhất Sơn không những giả vờ không nghe thấy lời nói của Bối Bối mà còn nắm lấy cánh tay Bối Bối, kéo cô về phía mình, Bối Bối nghiến răng hỏi hắn.

- Rốt cuộc anh muốn tôi phải làm sao ? Bình thường tôi đều không phản bác lại anh ! Trạng thái bây giờ của chúng ta với trước kia có gì khác nhau đâu cơ chứ !

- Bây giờ đến nhìn mặt tôi em cũng không thèm nhìn !

Giọng nói giận dữ của hắn khiến tim Bối Bối quặn thắt lại một cách khó hiểu, đôi mắt sắc bén của đối phương tràn đầy sự phẫn nộ, người bình thường hay nở nụ cười trêu đùa đã biến mất ngay lập tức.

- Em nói đi ! Rốt cuộc em muốn tôi như nào ! Nếu như em vẫn cảm thấy không thoải mái, cùng lắm chúng ta có thể đi xét nghiệm máu ! Nhưng đừng trốn tránh tôi nữa, bộ dạng của em lúc này chỉ khiến giữa chúng ta càng thêm tệ hơn thôi !

Người đàn ông cao lớn thở dài một cách khó chịu. Bối Bối lặng lẽ đứng im, cụp mắt xuống nhìn vào cổ tay đang bị hắn nắm, vừa nói vừa từ từ thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

- Nhất Sơn, anh biết tại sao tôi tránh anh không ?

- .....

- Bởi vì tôi càng nhìn thấy mặt anh, tôi càng giận bản thân mình hơn.

Sau khi thoát khỏi tay Nhất Sơn, Bối Bối ngẩng đầu lên nhìn. Hắn nhìn Bối Bối với ánh mắt phức tạp, Bối Bối không hiểu ánh mắt đó có ý gì nhưng với cô lúc này, cô đã kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần...Cô nói:

- Điều duy nhất tôi muốn là hy vọng chuyện này có thể kết thúc, đừng nhắc đến nữa, anh đã xin lỗi tôi rồi thì đừng làm phiền tôi nữa. Không nhắc đến chuyện này, tôi mới quên nó nhanh hơn.

Nói xong Bối Bối rời đi, mở cửa thoát hiểm quay về văn phòng mà không phát ra tiếng động, để lại Nhất Sơn một mình ở đó.

Bối Bối nhìn cổ tay của mình có một vết hằn đỏ mờ, cổ họng Bối Bối bắt đầu khô khốc khóe mắt nóng ran, cảm thấy có gì đó chảy từ khóe mắt, Bối Bối vội chớp mắt hai, ba lần, hít một hơi thật sâu, lau sạch nước mắt, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân rồi quay về văn phòng.

Bối Bối biết cô không thể hàn gắn quá khứ nhưng ít nhất thời gian sẽ có thể làm lãng quên mọi thứ. Khi thời gian trôi đi, Bối Bối sẽ có đủ can đảm đối mặt với quá khứ, Bối Bối tin rằng cuộc sống của Bối Bối sẽ trở về đúng hướng.

Bối Bối chỉ cầu mong ngày đó hãy đến thật nhanh.