Chương 13: Phát hiện ra điểm yếu

Bối Bối phớt lờ Nhất Sơn, tiếp tục tập trung vào công việc. Đã gần bảy rưỡi, vai và cổ của cô đều đau nhức, cô ngẩng đầu lên Thư Hân tình cờ nghiêng người nhìn vào màn hình máy tính của cô.

Thư Hân nhẹ giọng :

- Sao rồi ? Để tớ giúp cậu nhé !

- Công việc của cậu xong rồi sao ? - Bối Bối liếc nhìn màn hình của cô ấy.

- Ừ ! Của cậu sao rồi, sắp xong chưa ?

- Sắp rồi, còn một chút nữa thôi. Nếu cậu làm xong rồi thì mau về đi !

- Cậu chắc chứ ?

Bối Bối thấy cô ấy ngập ngừng liếc nhìn về người phía sau, cô biết Thư Hân đang nghĩ gì, cô ấy không muốn rời đi, vì chỉ còn có mình Bối Bối và Nhất Sơn, có lẽ cô ấy sợ họ sẽ đánh nhau ở trong văn phòng.

- Về đi, Sở Nguyên cũng được về nhà nghỉ ngơi sớm, tớ chỉ cần nửa tiếng nữa là làm xong thôi. - Bối Bối nói.

Thư Hân thở dài im lặng thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc.

- Vậy tớ về trước nhé ! Ngày mai gặp ! Hy vọng hai người sớm làm xong và về nhà sớm ! - Thư Hân nói xong nhìn Bối Bối rồi nhìn người phía sau cô cười khô một tiếng vẫy tay chào cô và rời đi, Sở Nguyên cũng chắp tay chào Bối Bối và Nhất Sơn, nhanh chóng theo bạn cô rời đi.

Sau khi hai người đó rời đi, trong phút chốc văn phòng trở nên im lặng chỉ còn Bối Bối và hắn, bầu không khí lại càng thêm tĩnh mịch.

- Mọi người đều về hết rồi, chỉ còn mỗi hai chúng ta.

Giọng của Nhất Sơn phá vỡ sự im lặng, Bối Bối vẫn tiếp tục làm việc không thèm để ý đến những lời nói của hắn vì cô quá lười để đáp lại.

- Bối Bối.

- ....

- Nguỵ Bối An!

- ....

- Này ! Cô thực sự không muốn nói chuyện với tôi sao ? Chảnh quá đi !

Người đàn ông ngồi phía sau không ngừng nói, Bối Bối vẫn tiếp tục mặc kệ hắn vì cô biết rằng nếu cô quay lại trả lời hắn thì công việc của cô đến nửa đêm cũng không xong.

Nhất Sơn lại gọi cô thêm hai ba lần nữa, thấy cô thực sự không có ý định để ý đến, hắn chỉ đành im lặng và làm việc. Thứ duy nhất còn lại trong văn phòng là âm thanh gõ bàn phím và tiếng bấm chuột, không khí yên tĩnh bao trùm lấy văn phòng một lần nữa.

Cho đến khi đồng hồ trên tường điểm tám giờ đúng, Bối Bối mới thở phào nhấn nút lưu và chuyển tệp cho đồng nghiệp phụ trách chương trình.

- Làm xong chưa ? - Sau khi Bối Bối gửi mail đi, lập trình viên duy nhất trong phòng hỏi cô.

Bối Bối đứng dậy khỏi chỗ ngồi tắt máy tính :

- Anh cũng đã xem mail đó rồi, sao còn hỏi ?

- Định về sao ? Công việc của tôi chưa xong, ở lại với tôi một chút đi ! - Bối Bối đang cất đồ vào túi thì Nhất Sơn bất ngờ đi đến nắm lấy cánh tay cô.

- Nhưng công việc của tao xong rồi, bỏ tay ra ! - Mặt cô tối sầm lại gạt tay hắn ra.

- Từ từ nào, xem ra cô rất ghét ở gần toii ! - Nhìn thấy vẻ mặt cáu kỉnh của cô, hắn khẽ nhướn mày.

Nếu đó không phải là người khiến cô yên tâm như bạn trai hay Thư Hân, cô sẽ không bao giờ tiếp xúc thân thể với những người không quan trọng này, cô luôn cố gắng không chạm vào người khác đặc biệt là những người cô ghét.

- Nhất Sơn. - cô nheo mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang cố gắng nắm lấy tay cô một lần nữa.

- Có vấn đề gì sao ?

Nhất Sơn không hề quan tâm đến sự bất mãn của cô, hắn càng thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của cô càng cố gắng trêu chọc cô. Bối Bối hét lên :

- Buông tay !

- Không buông, làm sao ? Sợ đến gần tôi, cô không làm chủ được bản thân mà yêu tôi mất sao ?

Hắn nhếch môi cười, chậm rãi lại gần, mùi bạc hà nhàn nhạt xen lẫn với hương thơm ngọt ngào tỏa ra trong không khí :

- Đến gần tôi, cô không khống chế được bản thân đúng không ? Thừa nhận đi.

- Chắc vậy ! Quả thực, tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy với bất kì ai, chỉ có anh mới có thể làm điều đó. - Bối Bối nhìn chằm chằm vào mắt hắn không chút do dự, tiến lại gần mặt hắn nhìn với ánh mắt đầy thách thức.

- Cảm thấy như nào ?

- Cảm thấy chưa bao giờ ghét mặt của ai khủng khϊếp trong đời đến vậy !

Bối Bối đẩy mạnh hắn ra, cố gắng thoát ra. Đẩy hắn ra, cô tiếp tục thu dọn đồ trên bàn, lúc này sau lưng cô có tiếng cười, cô mặc kệ cầm chìa khóa và túi xách lên định đi thẳng ra khỏi văn phòng nhưng đúng lúc này.....

Tạch !

Đèn trên trần nhà cùng tiếng điều hòa đột nhiên biến mất, văn phòng vốn đang sáng trở nên tối đen như mực, cả căn phòng rơi vào im lặng.

- Khốn khϊếp! Sao lại cúp điện vào lúc này chứ !

Giọng nói trầm ấm của Nhất Sơn vang lên, xung quanh trở nên tối tăm làm cổ họng cô bắt đầu khô khốc. Tòa nhà này thỉnh thoảng sẽ mất điện nên các công ty trong này sẽ có nguồn điện dự trữ. Nhưng sáng nay cô nghe có người nói nguồn điện dự trữ của công ty có vấn đề định ngày mai sẽ tìm người đến sửa.

Tại sao nhất định phải mất điện vào ngày hôm nay chứ !

Mồ hôi bắt đầu tuôn ra trên trán và lòng bàn tay Bối Bối, hơi thở trở nên gấp gáp, những ký ức đau thương tràn ngập trong tâm trí cô, tay cô bất giác run lên.

- Bối Bối ! Sẽ không có ma trong văn phòng chứ ? Bối Bối ! Mày thực sự sẽ bỏ tao ở lại và đi về chứ ?

- ....

- Bối Bối ? - Thấy cô không trả lời, giọng nói trầm ấm của Nhất Sơn lần nữa vang lên.

Bối Bối vẫn không đáp lại, người đàn ông cao lớn rời khỏi chỗ ngồi của hắn và từ từ đi về phía cô, người đang không ngừng run rẩy. Khi Nhất Sơn bước đến, cô nhìn thấy ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy tính của hắn.

Bối Bối vừa đẩy hắn ra chỉ vài trước phút trước nhưng bây giờ cô lại đi về phía hắn, không, phải là đi về phía ánh sáng của máy tính sau lưng hắn.

- Bối Bối ! Đừng im lặng vậy chứ ! - Nhất Sơn gọi cô một lần nữa.

Lúc này, một bàn tay ấm áp chạm vào Bối Bối, một lần nữa Nhất Sơn nắm lấy tay cô. Cô hít một hơi thật sâu vô thức bắt lấy tay Nhất Sơn cố gắng xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng.

Căn phòng không tối đến mức không nhìn thấy gì vẫn còn có ánh sáng mờ mờ, nó không còn quá tối nữa rồi, cô không còn một mình nữa, không còn giống như lúc đó, không......

Tạch !

Đèn trong phòng bật sáng trở lại, máy lạnh bắt đầu hoạt động. cô từ từ chớp mắt thích nghi với ánh sáng, cô mím chặt môi điều hòa nhịp thở.

Cuối cùng cũng kết thúc, không sao rồi.

- Bối Bối ! Không sao chứ ? Trông cô nhợt nhạt quá !

Giọng Nhất Sơn vang lên, đôi mắt sắt bén của hắn nhìn cô không chớp mắt, Bối Bối hướng mắt nhìn xuống đất rút tay ra khỏi lòng bàn tay ấm áp của người kia.

- Tôi không sao.

- Gọi cô cô cũng không trả lời, chỉ nắm chặt tay tôi, tôi tưởng cô sợ ma sắp xỉu đến nơi. - Lời nói ngứa đòn của hắn lại bắt đầu.

Bối Bối chừng mắt nhìn hắn, còn Nhất Sơn ngước khuôn mặt thiếu đánh của hắn lên cầm lấy tay cô và lắc.

- Thực sự không ở lại sao ? Cô cũng thấy vừa nãy mất điện rồi mà, nhỡ lúc sau lại mất điện tiếp tôi bị ma hù thì phải làm sao ! Cô không thấy áy náy sao ? Khi để tôi lại một mình ở đây. - hắn làm bộ mặt ngây thơ, chớp mắt đáng thương nhìn cô, cô trợn tròn mắt trước những câu nói vớ vẩn của hắn.

- Tại sao tôi phải thấy áy náy ? Anh không phải cùng một loại với lũ quỷ kia sao ?

- Loại gì chứ ! Tôi không phải quỷ !

- Sao lại không phải ! Anh cũng là quỷ !

- Quỷ gì ?

- Quỷ sắc !

( Quỷ sắc : tên biếи ŧɦái )

Sau khi đáp trả lại hắn, Bối Bối sải bước ra khỏi văn phòng mà không thèm quay đầu nhìn lại, tiếng cười lố bịch của Nhất Sơn phát ra sau lưng cô. cô bực bội vỗ nhẹ vào cánh tay mình, chưa đầy mười phút không biết đã bị Nhất Sơn sờ tới bao nhiêu lần ! Làm sao hắn không phải là một tên biếи ŧɦái chứ !

Vừa mất điện lại càng không yên tâm đi thang máy nên Bối Bối quyết định đi thang bộ ở cửa thoát hiểm xuống bãi đậu xe. Lúc này khoảng tám giờ tối, cô phóng xe ra khỏi tòa nhà, giao thông bây giờ không quá đông vì vừa qua thời điểm nhộn nhịp nhất nên đường, từ công ty về nhà cô chỉ mất ba mươi phút.

Ngay sau khi trở về nhà, Bối Bối lập tức đi tắm hy vọng có thể rửa sạch những mệt mỏi trong ngày hôm nay. Mặc xong đồ ngủ cô bước vào phòng ngồi lên giường, điện thoại bỗng reo lên, cô nhấc máy lên xem ai gọi.

Lần này không phải mẹ mà là bạn trai cũ của cô, người đã chia tay cô vào tháng trước, đang cầu xin cô quay lại với anh ta.

Bối Bối cúp máy tắt điện thoại, cô không muốn dây dưa với bạn trai cũ này nữa, đây không phải lần đầu tiên cô gặp trường hợp này, một số người yêu cũ của cô đột nhiên thay đổi suy nghĩ muốn quay lại với cô trong khi đã bị cô bắt gặp đang ăn vụng bên ngoài. Nhưng cô lại là kiểu người đau khổ một lần thì sẽ nhớ mãi, cô không muốn đau thêm lần thứ hai vậy nên cô sẽ không bao giờ quay lại với ai nữa.

Đồng hồ báo thức trên bàn cạnh giường ngủ cho biết đã hơn chín giờ tối, Bối Bối cũng đã mở sẵn đèn ngủ và tắt hết đèn khác trong phòng. Chiếc đèn ngủ trên đầu giường phát ra ánh sáng dịu nhẹ để phòng ngủ không bị chìm trong bóng tối. cô đã phải bật chiếc đèn ngủ này mỗi đêm nếu không cô sẽ không thể ngủ ngon được.

cô nằm trên giường đắp chăn đến ngực, được bao bọc bởi chăn ấm và ánh đèn mờ trong phòng ngủ cô cảm thấy thật thư thái.

Khi còn học đại học, Thư Hân thường cười cô vì đêm nào cũng phải bật đèn ngủ, cười cô sợ bóng tối, cô cũng không nói gì vì trong thâm tâm cô không muốn thừa nhận. Cho đến tận hôm nay cô mới nhận ra rằng dù đã nhiều năm trôi qua, bóng tối vẫn khiến cô sợ hãi....