Chương 12: Áp lực gia đình

Bíp !

Tiếng còi xe phía sau kéo tâm trí của Bối Bối quay trở lại hiện tại, cô nhìn lên phía đèn xanh đã được bật lên từ lúc nào lập tức đạp ga và lái đi, không lâu sau cô rẽ vào ngã tư của chung cư.

Bối Bối cầm thẻ cảm ứng mở cửa, tiếng khóa mở cửa vang lên, cô bật đèn ngay lập tức căn phòng tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ. Bối Bối đã sống trong căn phòng rộng 36m2 này được hơn ba năm, sau khi đặt điện thoại cùng chìa khóa xe lên bàn, cô ngã lên ghế sô pha, nhắm mắt lại tận hưởng giây phút bình yên này.

Cô đã quen với việc đối mặt với sự im lặng này, nó xoa dịu tâm trí khiến cô cảm thấy thật bình yên. Nhắm mắt nghỉ ngơi được một lúc, cơn mệt mỏi do làm việc cả ngày từ từ dịu đi, hơi mát từ điều hòa thổi nhẹ vào người cô.

Một lúc sau, cô mở mắt, mở điện thoại lên xem có ai gọi khi cô đang tắt máy không. Nhìn thấy 5 cuộc gọi nhỡ, ánh mắt cô như ngừng lại. Là mẹ .

Nếu như là con nhà người khác sẽ ngay lập tức gọi lại, còn cô chỉ tiếp tục im lặng, qua một lúc lâu, cô mở Line, đúng như Bối Bối dự đoán mẹ đã gửi rất nhiều tin nhắn nhưng cô vẫn chưa mở ra đọc.

「Mẹ : Làm gì đấy ? Sao không nghe điện thoại ?

Mẹ : Mày không nghe máy là việc của mày, mau chuyển cho tao 2 vạn tệ, tiền tháng này không đủ dùng.

Mẹ : Mau về nhà đi, bố mày ngày nào cũng hỏi, phiền phức ! 」

Bối Bối chỉ biết cười nhạt nhẽo trước những dòng tin nhắn, mở ứng dụng ngân hàng trực tuyến để chuyển tiền. Chuyển xong cô lại tắt điện thoại đặt trở lại lên bàn, khẽ thở dài.

Sau khi học xong đại học Bối Bối liền chuyển ra ngoài, ngay cả khi kì học đã kết thúc cô vẫn tiếp tục bận đi làm thêm kiếm tiền để trả tiền ký túc xá. Lúc đó, bạn cùng phòng của cô về quê nghỉ hè còn cô chưa từng về nhà một lần nào. Kể cả khi có người muốn cô về, cô cũng không muốn bước chân vào cái thứ gọi là nhà đó một lần nào nữa dù chỉ là mấy tiếng đồng hồ.

Mặc dù bây giờ cô sống một mình nhưng cũng tốt hơn là trở thành những người xa lạ.

Bối Bối thở dài, chậm rãi đứng dậy khỏi sô pha, cởi chiếc áo sơ mi đã mặc cả ngày lấy khăn tắm trong tủ và bước vào phòng tắm.

Cô nhắm mắt lại để dòng nước lạnh từ vòi hoa sen rửa sạch cơ thể từ đầu đến chân, chỉ mong rằng nó có thể gội rửa những thứ đã ăn mòn tâm hồn cô, để những mệt mỏi trong lòng cô vơi đi đôi chút.

Cho dù chỉ là tạm thời cũng được....

Nếu muốn nói về công việc của cô thật ra cũng không có gì đặt biệt cả. Công ty cô đang làm việc là công ty doanh nghiệp nhỏ nằm trong kế hoạch SME, cô có một mức lương vừa phải, lương tuy không cao nhưng đủ để cô trả tiền thuê nhà hàng tháng.

Còn với đời sống tình yêu của cô nó thật tệ nhưng cô cũng không có gì để mất, một trong những người bạn trai cũ của cô, anh ta là con nhà giàu còn mua xe cho cô, đến khi cô bắt gặp anh ta có người phụ nữ khác, anh ta lại còn hào phóng thừa nhận điều đó. Để giảm bớt cảm giác tội lỗi, anh ta thậm chí còn đưa chiếc xe ô tô Toyota màu bạc của anh ta cho cô để đền bù.

Xem ra dùng tiền để giảm bớt cảm giác tội lỗi cũng là một cách hay.

Đối với nhiều người đã đi làm, việc quan trọng nhất để đi làm hàng ngày là có thể tan làm đúng giờ và không phải tăng ca, lãng phí thời gian nghỉ ngơi vốn đã rất ít ỏi. Nhưng đôi khi vì tinh thần trách nhiệm công việc, giống như tối nay, làm xong hết tất cả công việc mà sếp đã giao mới được tan làm. cô gấp rút hoàn thành bản thiết kế quảng cáo để các lập trình viên có thể cập nhập nó lên trang web vào sáng mai.

Lúc đầu cô định mang về nhà làm nhưng sau khi thấy Thư Hân bị sếp Tống bắt ở lại hoàn thành nốt công việc đang còn dang dở của người khác, cô quyết định đổi ý và ở lại với cậu ấy. Bình thường nếu như cô phải ở lại tăng ca thì Thư Hân cũng sẽ ở lại cùng với cô dù cho cậu ấy đã đến giờ tan làm, Thư Hân cũng đã cảm thấy rất mệt nhưng vẫn muốn ở lại với cô, có lẽ cậu ấy sợ cô cảm thấy cô đơn khi một mình ở lại công ty. Mặc dù cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy nhưng thật tốt khi có người lo lắng cho cô.

- Sở Nguyên, cậu muốn ở lại sao ?

Giọng nói của Nhất Sơn vang lên, hôm nay hắn cũng sẽ ở tăng ca để sửa bug trên trang web của công ty, cô lặng lẽ nhìn Sở Nguyên.

- Vâng ạ. - Thực tập sinh mới của bộ phận cười đáp.

Công ty cô không trả thêm tiền tăng ca, thực tập sinh thì càng không, chưa nghĩ tên nhóc này lại tự nguyện ở lại, nhưng dễ hiểu, ai chả muốn kiếm cớ để ở lại cùng với người mình thích !

- Tuyệt vời ! Cậu biết cách viết trang web không ? Lại đây giúp tôi sửa bug trang web với.

Nhất Sơn hào hứng.

- Em không biết ạ, xin lỗi ạ.

- Cậu ngồi im làm việc đi ! Đừng làm phiền đến đứa trẻ nhà tôi ! - Thư Hân lên tiếng bảo vệ Sở Nguyên còn Bối Bối chỉ im lặng tiếp tục làm việc.

Đang lúc tập trung làm việc, Nhất sơn chen ngang.

- Tớ có mồm, tại sao không được nói. Cậu muốn tớ ngồi im cả ngày và không nói gì như người câm sao, giống như Bối Bối đó hả ? Như thế thì chán chết !

- Tôi ngồi im làm việc cả ngày, có động gì đến anh đâu chứ. - Nói xong Bối Bối lạnh lùng quay đầu lại nhìn người kia, càng nhìn cô càng thấy khóe miệng của hắn nhếch lên, cô lại càng cảm thấy khó chịu, trước khi quá tức giận không thể làm được việc cô vội vàng quay mặt đi. Làm sao mà không ghét hắn được chứ, dù cho cô chỉ ngồi im làm việc nhưng hắn vẫn làm phiền đến cô.