Chương 2

Editor: bownee00world

Kỷ Tô nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi đưa ra sáng kiến.

"Bây giờ như vậy, chị hỏi hắn trước đi, nếu đối phương không chịu trả lại tiền, em sẽ giúp chị tìm cách khác."

"Chị không dám, hắn đã nắm được điểm yếu của chị rồi."

Lâm Nghiên cúi đầu, lầm bầm như tiếng muỗi kêu.

"Chị đã gửi cho hắn video, video… ấy ấy, hắn mà tung ra ngoài thì chị không thiết sống nữa đâu."

Kỷ Tô nhất thời load không kịp.

"Video ấy ấy?"

"Chị!"

Kỷ Tô hoảng sợ, giọng điệu trở nên nghiêm túc.

"Chết vì một tên cặn bã, chị nghĩ có đáng không?"

"Không, không đáng…"

Lâm Nghiên dùng sức lau nước mắt và hung hăng nói.

"Kỷ Tô, em nói đúng! Chị phải trả thù!"

Kỷ Tô im lặng vài giây rồi hỏi.

"Chị định trả thù như thế nào?"

Tầm nhìn mơ hồ của Lâm Nghiên chậm rãi lướt qua mặt Kỷ Tô, trong đầu bỗng nảy lên một ý tưởng táo bạo.

Lâm Nghiên tiếp tục lầm bầm.

"Là cái kiểu ấy ấy…"

Trong lòng Kỷ Tô lộp bộp, mày nhíu chặt lại.

"Sao chị dám gửi cái kiểu đó với đối tượng hẹn hò trên mạng ——"

Lâm Nghiên càng thêm uất ức.

"Lúc đó chị đâu có nghĩ thằng chó chết kia lại cặn bã như vậy…"

Bị một tên cặn bã lừa cả tình lẫn tiền cũng đã quá thảm rồi nên Kỷ Tô cũng không đành lòng trách móc nặng nề, chỉ có thể tiếp tục an ủi.

"Chắc đối phương cũng không dám làm loại chuyện phạm pháp như vậy đâu, cho dù hắn thật sự làm, chị vẫn có thể tìm được hắn."

"Nhưng đến lúc đó chị cũng không còn mặt mũi gặp ai nữa."

Lâm Nghiên giơ tay lên che mặt.

"Chị thật sự ghét bản thân, chị muốn chết quá đi hu hu hu…"

Nam sinh trước mặt với ngũ quan tinh xảo, làn da trắng đến phát sáng, đôi môi đầy đặn dưới sống mũi cao thẳng, môi trên có một viên môi châu nho nhỏ, làm dịu đi sự quạnh quẽ trên khuôn mặt và thêm vài phần cuốn hút.

Nói tóm lại, chính là cái kiểu vừa đơn thuần vừa quyến rũ mà đàn ông thích nhất.

Lâm Nghiên bắt lấy cánh tay của Kỷ Tô và nói nhanh.

"Tiểu Tô Tô, em lên mạng cưa hắn đi, lừa tên cặn bã chó chết đó gửi ảnh nude cho em!"

"Hả?"

Kỷ Tô hoang mang.

"Nhưng chị ơi, em là con trai mà."

Lâm Nghiên hung dữ nói.

"Thì bởi vì em là con trai, bởi vì em móc ra còn to hơn hắn, em nhất định phải cho hắn biết hẹn hò trên mạng hiểm ác như thế nào!"

Kỷ Tô buột miệng thốt lên.

"Sao chị lại biết em ——"

Lâm Nghiên buông tay, giọng điệu có chút chột dạ.

"Có một lần trong liên hoan của câu lạc bộ, em mặc quần màu trắng nhưng có người sơ ý đổ nước lên quần em, chị vô tình nhìn thấy, chỉ liếc nhìn một cái thôi…"