Chương 1

Editor: bownee00world

Chiều thứ tư, Kỷ Tô đến câu lạc bộ âm nhạc một mình.

Dưới ánh nắng dịu nhẹ, nam sinh cao ráo đẹp trai mặc áo hoodie và quần jean xanh, khoác túi đeo vai đi dọc hành lang, gió ngoài cửa sổ thổi tung mái tóc đen, ngay cả bóng dáng phản chiếu trên tường cũng đẹp đến nao lòng, các sinh viên đi ngang qua cũng không khỏi quay đầu lại nhìn liên tục.

Kỷ Tô là sinh viên năm hai khoa kiến trúc của đại học A.

Năm đầu tiên vào trường, Kỷ Tô còn chưa kịp tìm hiểu tình hình thì đã bị đàn chị nhiệt tình lôi kéo vào câu lạc bộ âm nhạc và trở thành gương mặt đại diện cho câu lạc bộ âm nhạc kể từ đó.

May là từ khi còn nhỏ Kỷ Tô đã được học nhiều loại nhạc cụ khác nhau nên hòa nhập rất nhanh, không đến mức thật sự trở thành linh vật trong câu lạc bộ.

Kỷ Tô vừa đến trước cửa câu lạc bộ âm nhạc, từ bên trong vang lên giai điệu piano quen thuộc, bản Mariage d"Amour được đàn đi đàn lại nhiều lần, nghe ai oán đến cực điểm.

Kỷ Tô dừng bước, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Vừa đẩy cánh cửa khép hờ, Kỷ Tô nhìn thấy một nữ sinh tóc dài đang ngồi trước cây piano đen trắng, những ngón tay bay bổng trên phím đàn.

Tiếng đàn đột nhiên dừng lại trong vài giây, trong khoảnh khắc tiếp theo, nó liền mạch chuyển sang bản Croatian Rhapsody, trong không khí dường như tràn ngập mùi thuốc súng.

Kỷ Tô chớp chớp mắt, chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi phòng học nhạc.

Đúng lúc này, nữ sinh đánh đàn đột nhiên quay người lại nhìn Kỷ Tô, nước mắt rơi lã chã.

"Tiểu Tô Tô, chị thất tình rồi hu hu hu…"

Kỷ Tô giật mình, sau đó bước lại gần an ủi.

"Người cũ không đi thì người mới sẽ không đến, chị cũng đừng quá thương tâm."

"Mặc dù như vậy nhưng chị không cam lòng!"

Lâm Nghiên đột nhiên cao giọng.

"Thằng chó kia dám lừa tình lừa tiền của bà, đã vậy còn block bà a a a!"

"Chị bình tĩnh đi!"

Kỷ Tô vội vàng trấn an.

"Rốt cuộc thì đã có chuyện gì, chị nói từ từ nghe xem nào."

Lâm Nghiên kể về mối tình trên mạng ngắn ngủi của mình trong nước mắt và nước mũi, xen lẫn vô số lời chửi bới tên cặn bã.

"Hẹn hò trên mạng hả?"

Kỷ Tô hơi mở to mắt, không cách nào hiểu nổi.

"Hai người chưa gặp mặt bao giờ mà sao chị lại chấp nhận vung nhiều tiền cho hắn như vậy?"

Lâm Nghiên nghẹn ngào.

"Chị thừa nhận chị là người hơi mù quáng trong tình yêu…"

Kỷ Tô: …

Chỉ là hơi thôi sao?

"Tiền chị chuyển cho đều có lịch sử giao dịch mà, hắn không trốn nợ được đâu."

Kỷ Tô nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi đưa ra sáng kiến.

"Bây giờ như vậy, chị hỏi hắn trước đi, nếu đối phương không chịu trả lại tiền, em sẽ giúp chị tìm cách khác."

"Chị không dám, hắn đã nắm được điểm yếu của chị rồi."

Lâm Nghiên cúi đầu, lầm bầm như tiếng muỗi kêu.

"Chị đã gửi cho hắn video, video… ấy ấy, hắn mà tung ra ngoài thì chị không thiết sống nữa đâu."

Kỷ Tô nhất thời load không kịp.

"Video ấy ấy?"

Lâm Nghiên tiếp tục lầm bầm.

"Là cái kiểu ấy ấy…"

Trong lòng Kỷ Tô lộp bộp, mày nhíu chặt lại.

"Sao chị dám gửi cái kiểu đó với đối tượng hẹn hò trên mạng ——"

Lâm Nghiên càng thêm uất ức.

"Lúc đó chị đâu có nghĩ thằng chó chết kia lại cặn bã như vậy…"

Bị một tên cặn bã lừa cả tình lẫn tiền cũng đã quá thảm rồi nên Kỷ Tô cũng không đành lòng trách móc nặng nề, chỉ có thể tiếp tục an ủi.

"Chắc đối phương cũng không dám làm loại chuyện phạm pháp như vậy đâu, cho dù hắn thật sự làm, chị vẫn có thể tìm được hắn."

"Nhưng đến lúc đó chị cũng không còn mặt mũi gặp ai nữa."

Lâm Nghiên giơ tay lên che mặt.

"Chị thật sự ghét bản thân, chị muốn chết quá đi hu hu hu…"

"Chị!"

Kỷ Tô hoảng sợ, giọng điệu trở nên nghiêm túc.

"Chết vì một tên cặn bã, chị nghĩ có đáng không?"

"Không, không đáng…"

Lâm Nghiên dùng sức lau nước mắt và hung hăng nói.

"Kỷ Tô, em nói đúng! Chị phải trả thù!"

Kỷ Tô im lặng vài giây rồi hỏi.

"Chị định trả thù như thế nào?"

Tầm nhìn mơ hồ của Lâm Nghiên chậm rãi lướt qua mặt Kỷ Tô, trong đầu bỗng nảy lên một ý tưởng táo bạo.

Nam sinh trước mặt với ngũ quan tinh xảo, làn da trắng đến phát sáng, đôi môi đầy đặn dưới sống mũi cao thẳng, môi trên có một viên môi châu nho nhỏ, làm dịu đi sự quạnh quẽ trên khuôn mặt và thêm vài phần cuốn hút.

Nói tóm lại, chính là cái kiểu vừa đơn thuần vừa quyến rũ mà đàn ông thích nhất.

Lâm Nghiên bắt lấy cánh tay của Kỷ Tô và nói nhanh.

"Tiểu Tô Tô, em lên mạng cưa hắn đi, lừa tên cặn bã chó chết đó gửi ảnh nude cho em!"

"Hả?"

Kỷ Tô hoang mang.

"Nhưng chị ơi, em là con trai mà."

Lâm Nghiên hung dữ nói.

"Thì bởi vì em là con trai, bởi vì em móc ra còn to hơn hắn, em nhất định phải cho hắn biết hẹn hò trên mạng hiểm ác như thế nào!"

Kỷ Tô buột miệng thốt lên.

"Sao chị lại biết em ——"

Lâm Nghiên buông tay, giọng điệu có chút chột dạ.

"Có một lần trong liên hoan của câu lạc bộ, em mặc quần màu trắng nhưng có người sơ ý đổ nước lên quần em, chị vô tình nhìn thấy, chỉ liếc nhìn một cái thôi…"