Chương 51: Mẹ Kế - Con Chồng!

...

________

Về đến nhà, Cheer vui vẻ lửng thửng vừa bước chân sáo vừa hát vu vơ mấy câu tình ca, trong khi Ann thì đã ngồi ở sofa tự khi nào, chị chờ Cheer về để nói chuyện nghiêm túc với cô.

"Cheer à, dì có chuyện muốn nói với con!"

Tiếng gọi của chị làm Cheer giật mình quay lại, thấy Ann thì Cheer lập tức xà xuống ngồi cạnh ngay:

"Có gì không chị Ann?"_ Ánh mắt cô nhìn chị thật say đắm.

Chị đưa tay đẩy Cheer ra xa mình một chút rồi ngượng ngùng nhìn hướng khác trả lời:

"Lần trước con thua dì có nhớ không?... Chuyện cổ phần dì không muốn lấy nữa... Chỉ muốn con..."_ Ann chưa hết câu thì Cheer vội cắt lời:

"Không muốn cổ phần mà muốn em sao?"_ Cô hồ hởi.

"Không phải! Con nghe dì nói hết đã... Dì muốn con giữ lời hứa thua dì rồi thì phải bị phạt..."_ Ann nuốt khan, chị quay lại nhưng mắt vẫn nhìn hướng khác chứ không dám nhìn Cheer.

"OK... Phạt gì đây?... Thắng làm vua, thua làm vợ... Chị muốn em làm vợ chị à?"_ Cheer tiếp tục trêu ghẹo.

"Không ha! Dì chỉ muốn từ đây về sau, con phải xem dì như mẹ, ăn nói, cử chỉ và hành xử cũng chỉ được ở mức mẹ - con. Tuy con là con gái không ruột của dì nhưng dì sẽ xem con như con gái và hy vọng con phải biết giữ phép tắc với người làm mẹ này cho đúng mực."

"Ưʍ... Sao chị biết người ra "hổng có ruột" chứ? Người hổng ruột thì làm sao mà sống đây?"_ Cô ỏng ẹo kè sát má Ann đáp.

"Nè! Dì đang nói chuyện đàng hoàng với con đó! Thua rồi thì phải biết giữ lấy lời!"_ Ann nghiêm giọng, chị không muốn tiếp tục mối quan hệ không rõ ràng này với Cheer nữa.

Cheer nghe thế thì lập tức ngồi thẳng lại:

"OK! Chị thắng em thua nên chị nói sao thì là thế..."

Nghe giọng điệu nghiêm túc kia, Ann lúc này mới dám quay sang nhìn thẳng vào mắt Cheer:

"Tốt! Vậy thì con đừng tiếp tục mấy trò câu dẫn vô bổ của mình nữa. Nước sông không phạm nước giếng, con không quậy dì thì dì cũng sẽ không chống đối con..."

Cheer cười khẩy, cô ngồi chéo chân rồi tựa người về sau đáp:

"Chị nghĩ là tôi thích quậy chị lắm sao? Quậy chị là chỉ để tán chị thôi... Bây giờ không cho quậy nữa thì..."_ Cô nhướng nhẹ mày thật bí hiểm.

Ann có hơi căng thẳng, chị thì muốn cầu hoà nhưng không biết là Cheer có thật sự muốn dừng lại hay không? Giọng điệu này... Thật sự là có mùi thuốc súng như thể Cheer muốn tiếp tục khai hỏa với chị!

Cheer lấp lửng câu nói của mình rồi lập tức nằm xuống ghế sofa! Đầu cô đặt ở đùi chị còn hai tay thì ôm chặt lấy chân Ann:

"Em đói quá! Dì muốn làm mẹ người ta thì bây giờ phải thực hiện nghĩa vụ làm mẹ! Xuống nấu gì đó cho con chồng chị ăn đi!"_ Cheer giẫy đành đạch lên rồi la lối ôm xồm!

"Nè! Đã nói là không quậy nữa! Cô không giữ lời hứa sao?"_ Chị hoảng sợ la lên.

"Thì người ta không quậy nữa nhưng chị đâu có cấm người ta nhõng nhẽo với chị đâu? Chị thua người ta chuyện nấu ăn hôm bữa thì bây giờ người ta muốn chị nấu người ta cho chị ăn... À không, là nấu cho người ta ăn chị!"

"Cô!... Cô!.."_ Ann bối rối.

Vυ" Mon nghe thế thì từ sau nhà vội vàng chạy lên:

"Con sao vậy Cheer? Đói hả con? Để vυ" nấu chút gì cho con ăn nhé!"

Cheer giật giật chân mày, lần nào có vυ" xuất hiện ở đây là hay cản người ta tán gái, cô lắc đầu từ chối:

"Không! Con muốn ăn cơm mẹ nấu! Từ nhỏ đến lớn có bao giờ con được ăn cơm mẹ nấu đâu? Chị muốn làm mẹ người ta thì phải nấu cho con gái không ruột của chị ăn chớ?"

"Không ruột thì không cần ăn!"_ Ann cắn chặt răng nói.

"Trời ơi! Chị kỳ quá! Chị bảo em coi chị như mẹ vậy mà chị không coi người ta là con... Bây giờ còn trù em không ruột... Chị thua mà không giữ lời hứa... Rồi còn muốn người ta giữ lời với chị... Hu... Hu... Con khổ quá vυ" Mon ơi!"_ Cheer gào thét than thân trách phận với vυ" Mon để tìm sự chi viện nhưng đồng thời cô vẫn nằm đó còn tay thì vẫn ôm chặt lấy đôi chân chị không rời.

"Bà chủ ơi...tội nghiệp Cheer lắm... Cheer nó mít ướt lắm... Bà chủ hứa hẹn gì với Cheer mà hổng làm là nó chịu không được đâu bà chủ... Nếu bà thương Cheer thì xin bà xuống bếp thử, tôi sẽ chỉ cho bà nấu... Nha bà chủ..."_ Vυ" Mon nghẹn ngào nói lời năn nỉ Ann.

"Phải đó... Chị không thương con chồng chị sao?"_ Cheer chu môi nhìn Ann bằng ánh mắt long lanh không nước mắt.

Dẫu biết Cheer đang giả vờ làm nũng nhưng Ann đành nuốt giận xuống nước vì chị thật lòng muốn cầu hoà... Nếu đã quyết định xem Cheer như người thân duy nhất của mình thì có lẽ chị cũng nên nghiêm túc làm một người mẹ kế tốt bụng như những gì chị đã nói với Cheer.

Vậy là Ann gật đầu đồng ý rồi bước xuống bếp cùng vυ" Mon. Chị hy vọng với những điều mình làm sẽ khiến Cheer cảm động và sẽ thôi không đối đầu với mình nữa vì đến bây giờ Ann vẫn cho là Cheer chỉ vì gia sản nên mới nói lời yêu. Chị không tin vào tình yêu thật lòng của Cheer đối với chị mặc dù sâu thẳm trong trái tim Ann, chị vẫn thổn thức vì "người con gái không ruột" của mình.

Cheer ngồi đó say mê ngắm nhìn Ann từ phía sau, cô cảm thấy ấm áp khi Ann rất tập trung vào những điều vυ" Mon chỉ dẫn để nấu bữa ăn nhẹ cho mình. Sau một hồi loay hoay trong bếp, Ann quay ra với chén súp trên tay, chị đặt nó xuống trước mặt Cheer:

"Xong rồi, con ăn đi!"_ Ann nhẹ nhàng nói.

Cheer khẽ cười rồi lấy muỗng hút thử một ít:

"Ưm! Ngọt quá!"_ Cheer nhìn chị chu môi le lưỡi.

"Thế sao? Hồi nãy tôi nếm vừa ăn lắm mà?"_ Chị có chút bối rối.

Rồi Ann liền lấy chiếc muỗng khác ném thử chén súp của Cheer:

"Đâu phải? Vừa ăn lắm mà?"

"Thế sao? Để em nếm lại lần nữa!"_ Cheer khẽ cười khi thấy gương mặt quá đỗi nghiêm túc của Ann trước lời nói bông đùa của mình.

"Phải ha... Vừa ăn lắm... Chắc là do nãy em chưa được khai vị!" _ Câu nói nhẹ nhàng, Cheer tủm tỉm khẽ cười rồi ngồi đó ăn thật ngon lành.

Vừa ăn Cheer vừa tấm tắc khen ngon:

"Ngon quá! Nếu ai đường huyết thấp mà ăn món chị nấu sẽ lên đường ngay! Ngọt liệm... Kiểu như ngon từ thịt ngọt từ Ann chẳng hạn..."

Ann nghe thế thì biết ngay Cheer đang ghẹo mình nhưng thay kệ, chị ngó sang hướng khác rồi làm lơ. Dù sao thì cũng chỉ là những lời nói đùa... Lời nói đường mật... Và... Dẫu biết rằng mật ngọt chết ruồi nhưng lòng Ann sao lại bồn chồn xuyến xao?

Còn tác giả thì bồi hồi suy ngẫm: tại sao không phải là chết ong hay chết gấu mà lại là chết ruồi? ... Nếu câu này là mật ngọt chết "gấu" thì hoàn toàn hợp lý với Ann và Cheer hơn nha!

...

Như lời Paula gợi ý, Cheer cũng rất biết cách tận dụng mối quan hệ "mẹ gấu con bồ" của mình để tiếp tục đeo đuổi chị. Đến cuối tuần thì Cheer lại viện cớ muốn đi mua sắm với Ann. Có Naphat ở đó thì sao?... Thì cũng kệ! Chỉ cần cách xung hô của cô với chị là: dì Ann hay mẹ kế thì việc Cheer thân thiết một chút với Ann ai sẽ ngờ đến được điều gì kia chứ?

"Chị... Em muốn xem cái này... Cái kia nữa..."_ Cheer cứ thế mà dắt tay Ann chạy đi khắp nơi trong thương xá.

"Con đừng hòng đốt cháy thẻ dì, hôm nay dì mang đến 10 cái thẻ lận!"_ Ann vừa bước theo vừa hâm dọa.

"Chà! Nhiều dữ vậy? Sao dì không làm một cái thẻ VIP? Rút bi nhiêu cũng được? Đem nhiều quá không sợ rớt mất à?"_ Cheer ghẹo chị.

"Con muốn dụ dì sao? Rớt thẻ nào thì dì báo mất thẻ đó! Đem thẻ VIP theo chẳng khác nào là dì chủ động đưa dê vào miệng cọp?"_ Chị híp mắt lại cảnh giác.

Cheer nghe thế thì nghiêm mặt lại, cô ghé sát vào tai Ann:

"Con dê đó... Chẳng phải chính là em sao?... Thì ra chị đang dẫn em vào miệng chị à?... He... He..."

Chị lập tức đẩy Cheer ra:

"Nè! Không được ăn nói kiểu đó nữa! Dì đã bảo như thế nào? Con coi lời dì nói như gió thoảng mây bay à?"

Thấy Ann lớn tiếng, Cheer liền nhăng nhó mặt mày rồi khoanh tay lại và cố ý nói to một chút:

"Con xin lỗi dì... Mẹ kế... Mẹ đừng la rầy đứa con gái "không ruột" này nữa ạ... Con sợ quá..."

Tất cả mọi người lập tức quay sang nhìn về hướng Ann, họ xầm xì ngay trước mặt chị... Thì ra là mẹ kế con chồng...

Ann giận lắm nhưng trước mặt bàn dân thiên hạ chị đành phải nở một nụ cười gượng gạo rồi ra sức nhỏ giọng dỗ dành Cheer:

"Dì hơi nóng... Con gái ngoan... Thôi mình tiếp tục đi lựa đồ nha con..."_ Nói rồi Ann kéo tay Cheer đi chỗ khác, miệng thì lầm bầm nhưng không dám để Cheer nghe thấy:

"Đồ con "không ruột" chết tiệt!"_ Ann thở hòng học trong tức giận.

"Dì nói gì á?"_ Cheer vừa đi vừa quay đầu lại hỏi.

"Đâu có! Dì nào dám nói động gì đến con?"_ Ann cười đến méo miệng nhưng vẫn phải cười vì Naphat phía sau cách họ chừng 5 mét, anh cũng tỏ ra cảnh giác với Ann hơn sau khi chứng kiến Ann chửi Cheer trước mặt mọi người.

Cheer vui vẻ đưa Ann đến cửa hàng giày dép, cô thử giày rồi cũng mở lời nhờ chị thử giúp. Cheer cắt cớ chọn mấy đôi khó mang nhất rồi vờ ngồi xuống giúp Ann thử giày. Mới đầu Ann vô tư không để ý đến... Nhưng sau vài đôi thì chị bắt đầu cảm thấy lạ... Mang giày thì mắc gì cứ đưa tay lên vuốt bắp chân chị hoài vậy?

"Không thử nữa!"_ Ann ngượng ngùng từ chối.

Cheer ngước lên:

"Nhưng... Em muốn chị thử thêm mấy đôi kia..."

Ann cúi đầu xuống nói thật khẽ:

"Đừng tưởng là dì không biết con đang muốn gì nhé?"

"Biết rồi à?..."_ Cheer nhướng mày nhìn chị đầy khıêυ khí©h nhưng đôi tay vẫn cứ thế vuốt ve thật đều!

Ann lập tức rút chân lại và đứng dậy, Cheer liền chớp thời cơ đó ngã lăn ra đất rồi la lên:

"Trời ơi! Mẹ kế à... Nếu con mang giày giúp mẹ mà làm mẹ đau thì mẹ cũng đừng vung chân với con như thế chứ? Hu... Hu..."_ Cheer ăn vạ như anh Chí Phèo Việt Nam ăn vạ! Hổng biết là cô có đọc truyện của Việt Nam hông ta?

Ann hoảng hồn nhìn quanh, chị lại bị người ta sâm soi trước mặt... Nên Ann đành mở miệng cười giả trân châu đường đen và đưa tay đỡ Cheer đứng dậy:

"Con gái à... Dì xin lỗi... Con có đau chỗ nào không?"

Cheer vờ hoảng hốt rút tay lại, cô nhìn chị như kiểu: ngày nào mẹ kế cũng như thế với tôi!

Ann mím chặt môi mà dối lòng ngồi xuống:

"Được rồi... Dì sẽ thử hết tất cả những đôi này... Vừa lòng con chưa?"

Cheer nghe thế thì lập tức ngồi xuống để tranh thủ rờ thêm!

"Không cần ha con gái..."_ Chị cản không cho Cheer chạm vào mình nữa.

Cheer mếu máo:

"Mẹ kế để con làm cho nốt... Không khéo tối về... Con ngủ không được..."

Câu nói này có nghĩa là: không cho em dê thì tối nay làm sao mà em ngủ được?

Trong khi với những người chung quanh, họ lại nghĩ rằng: chắc là bà mẹ kế này sẽ hành hạ con ghẻ của mình các kiểu vào buổi tối nếu cô ta không biết khéo léo phụ tùng bà!

Chị đương nhiên hiểu ra ngay lời ngụ ý đó của Cheer... Nhưng nếu bây giờ chị chống cự lại chắc chắn Cheer sẽ tiếp tục có cớ ăn vạ với chị lần nữa! Vậy là nuốt cay nuốt đắng vào lòng... Chị phải mỉm cười rồi gật đầu chấp nhận và Cheer thì nghiễm nhiên vui vẻ mặc sức dê cho đủ vốn!

Nhưng... "Vốn" của dê là gì?... Dê mà cần có "vốn liếng" hay sao?

Đương nhiên là có!

"Vốn" của dê chính là đam mê đó các bạn!

...

Thử giày xong thì Cheer lại kéo chị sang cửa hàng quần áo, cô tranh thủ lựa chọn rất nhiều đồ rồi cầm chúng chạy đến trước mặt Ann:

"Em muốn thử đồ!"

"Tự mà đi thử! Dì mệt rồi!"_ Ann giận dỗi đáp.

"Thì người ta đâu có nhờ chị... Người ta định là sẽ tự đi thử mà..."_ Nói rồi Cheer nở nụ một cười thật nham hiểm và nhanh chân bay thẳng vào phòng thay đồ.

Ann đứng ở ngoài thở phào một cái... Cũng may Cheer không ép chị thử đồ cho Cheer xem... Nhưng... Điều không muốn cũng đến! Cheer lập mở cửa phòng thay đồ rồi ló đầu ra la lớn:

"Mẹ kế à! Mẹ vào đây giúp con với, con không kéo khóa lên được!"_ Lời nói chân thành dữ lắm nhưng chị cũng cảnh giác vô cùng!

"Để dì nhờ nhân viên vào giúp con nhé!"_ Chị vẫy tay gọi một nữ nhân viên cạnh đó.

"Không được! Dì vào đi... Con muốn dì xem giúp coi có hợp với con không nữa..."

Người nhân viên nữ bên ngoài nghe thế thì khựng bước, cô nhìn chị như kiểu: ờ đúng rồi... Cho ý kiến để con ghẻ của chị còn biết đường lựa chọn!

Vậy là Ann lại phải ngậm ngùi mở cửa bước vào trong! Chị vốn hiền từ, thật tình và nhân hậu... Vậy cho nên trong tích tắc thật không thể nghĩ ra được cách nào khả thi nhất để đối phó với người chuyên đi "gài mìn" người khác như Cheer!

Cheer thấy chị vào thì liền khẽ cười:

"Cởϊ áσ cho em..."_ Cô đưa hai tay sang hai bên đợi chờ Ann giúp.

"Chẳng phải là kéo dây không được sao? Tay con bị gì mà không tự cởi được?"

"Phải đó... Bị trật... Vì khi nãy em vuốt chị... À không... Là tháo và mang giày cho chị..."

Ann lập tức quay sang định mở cửa ra ngoài nhưng Cheer vội vàng dùng thân chắn cửa lại:

"Chị nói muốn làm mẹ con với em mà? Cởi đồ giúp con gái cũng không được sao?... Hay... Chị đang nghĩ lệch sang chuyện khác?"

Suy tư một lúc, Ann nuốt giận rồi đưa tay giúp Cheer cởϊ áσ ra. Khi chị cởi chiếc áo ra khỏi người Cheer... Ann đã nhìn vào ngực Cheer không rời mắt... Nó đẹp hay chị thích?... Không phải... Chỉ là trên ngực Cheer có vô vàng những vết sẹo lớn nhỏ khác nhau... Chắc là đau lắm?... Ann xót xa...

Biết là Ann đang nhìn gì và nghĩ gì... Nhưng Cheer bây giờ chỉ muốn tán chị chứ không muốn nói đến con gái mình vậy nên cô vội vàng tháo luôn chiếc bra của mình xuống. Ann hồn về, chị vội đưa mắt lên nhìn vào mặt Cheer:

"Thử áo thì tháo bra làm gì?"_ Ann lo lắng.

"Em thử bra cùng áo..."_ Cheer nhanh tay cầm lấy chiếc bra và chiếc áo mới đang được treo trên giá rồi đưa nó lên trước mặt chị.

"Giúp em mặc bra..."_ Cheer quay lưng lại.

Ann ngượng ngùng cầm chiếc bra lên mặc cho Cheer. Khi chị vừa cài khóa áo bra cho Cheer thì cô lập tức quay người qua rồi áp Ann vào tường, chị giật mình la lên:

"Cô làm gì vậy?"

"Chị thích mà? Đúng không, nếu không sao mặt chị lại đỏ như thế?"_ Cheer kề sát mặt mình vào mặt chị thì thầm.

"Không! Không!"_ Ann bối rối đẩy Cheer ra.

Cô lập tức đưa tay giữ lấy đầu chị rồi dùng môi mình để chiếm hữu môi Ann. Mặc cho chị ra sức đẩy, Cheer vẫn kiên quyết làm điều mình muốn. Không còn cách nào hết, cuối cùng Ann đành phải cắn vào môi Cheer để cô buông mình ra. Khi Cheer lơ tay một chút thì Ann lập tức dùng hết sức bình sinh của mình đẩy Cheer ra thật mạnh và vung tay tát thẳng vào mặt Cheer một cái:

"Bốp!"

"Cô thật quá đáng!"_ Nước mắt Ann rơi xuống, vừa dứt lời thì Ann cũng nhanh chóng mở cửa chạy khỏi căn phòng đó.

Cheer đưa tay ôm lấy một bên má mình, tay còn lại cô đấm mạnh vào vách ngăn. Cô cảm thấy tức giận khi Ann ngang nhiên từ chối cô như thế... Trước đây khi đã yêu nhau, Ann chưa từng khướt từ Cheer một lần nào cả! Cơn giận khiến Cheer không thể bình tĩnh lại, cô không thèm đuổi theo xin lỗi và mặc kệ Ann đi đâu làm gì...

...

_______________

Tối hôm đó - Tại nhà Paula.

"Cậu thấy có tức không chứ?"_ Cheer cắn chặt răng mà than phiền với Paula về điều đã xảy ra với mình.

"Cậu bớt giận đã... Cậu không thấy là mình đi hơi nhanh sao? Chỉ trong một ngày mà cậu đã muốn có được chị ấy... Nếu mình là chị ấy thì mình cũng sẽ không thể chấp nhận được."_ Paula nhẹ giọng vuốt giận Cheer.

"Nhưng... Chậm là bao lâu trong khi mình biết chị ấy cũng có tình cảm với mình mà?"_ Cheer do dự nhưng cũng rất cố chấp cứng đầu.

"Cheer à, cậu gấp để làm gì chứ? Thời gian của hai người còn rất nhiều mà? Cậu cũng biết trên danh nghĩa hai người rất khó để đến được với nhau, muốn chị ấy yêu cậu thì phải kiên trì một chút."

"Nhưng..."

"Chẳng phải cậu nói chị ấy muốn làm mẹ kế hoàn hảo của cậu sao? Mình nghĩ là chị ấy cũng do dự với cậu về vấn đề này. Nếu cậu không chịu chậm lại mà cứ như thế này thì chính cậu sẽ gây ra áp lực cho chị ấy và cuối cùng chắc chắn chị ấy sẽ tìm cách để xa lánh cậu đấy!"

Cheer giật mình lại... Quả thật Paula nói không sai... Chẳng phải Ann đã tát cô một cái vào sáng nay? Đây là lần thứ hai Ann đánh cô. Còn nhớ lần đầu tiên Ann đánh Cheer chính là lần Cheer nói lời chia tay với chị... Phải rồi, Ann tức giận lắm nên mới ra tay với cô... Sao cô lại quên mất kia chứ?

"Thôi được rồi... Mình sẽ cố kiên nhẫn hơn..."_ Cheer thở dài một cái.

Rõ ràng Cheer có hơi nóng vội nhưng là vì do trước đây Ann nói lời yêu Cheer trước... Vậy nên cô cứ mặc định Ann yêu mình thì chẳng cần phải đeo đuổi để làm gì, mất thời gian, cứ như trước đây chấp nhận tình cảm của Ann là xong chuyện.

Paula khẽ cười thầm khi thấy Cheer ngồi đó ậm ừ nghe theo lời mình nói, cô bây giờ đang muốn họ yêu nhau... Nhưng là để làm gì cơ chứ?...

...

_______________

Rời khỏi nhà Paula, Cheer quay về nhà mình. Vừa bước vào trong cô đã thấy hành lý của Ann để trước cửa, chị đang nhờ anh Tom mang ra xe giúp mình. Cheer lập tức chạy đến bên chị:

"Chị đi đâu vậy?"

"Dì biết là con thích không gian riêng tư nên dì sẽ chủ động dọn sang nhà khác ở."_ Ann không nhìn đáp.

"Đừng! Chị quên là chị phải chăm sóc cho em sao?"_Cheer nắm lấy tay chị mà lòng đầy lo lắng.

Ann vội rút tay lại:

"Dì thật sự muốn chăm sóc tốt cho con nhưng hình như những gì dì cố gắng làm không được con chấp nhận... Con không nói ra nhưng cách hành xử của con với dì đã nói lên tất cả."_ Nói rồi Ann quay bước ra cửa.

Cheer lập tức chạy theo:

"Em xin lỗi... Chị đừng đi... Em biết em sai rồi... Em xin hứa với chị từ nay về sau sẽ không như thế nữa... Chị không thích cái nào thì em sẽ không làm cái đó!"

Ann cười khẽ:

"Cheer à, dì biết con có thể dùng đủ mọi cách để luồn lách những điều con đã nói nên chắc chắn dì sẽ không tin!"_ Chị vẫn tiếp tục bước đi.

"Được rồi! Chị muốn đi cũng được... Nhưng chị có thể cho em thời gian một tuần... Một tuần thôi... Nếu em không giữ được lời hứa thì chị đi cũng không muộn mà?... Nha chị... Cho em một cơ hội nha..."_ Cheer sợ chị đi mất nên đã xuống nước nhẹ giọng van nài.

Lúc này vυ" Mon mới dám bước đến mở lời với Ann:

"Phải đó bà chủ... Tôi không biết bà giận Cheer điều gì nhưng nếu bây giờ bà đi sẽ không kịp tìm người đến chăm nom việc ở nhà mới cho bà... Với lại Cheer nó cũng đã xin lỗi bà rồi, hay bà cho tiểu thư một cơ hội được không ạ?... Cheer thiếu tình thương của mẹ từ nhỏ nên rất cần bà chăm sóc đó... Xin bà chủ nghĩ lại... Ông chủ sẽ buồn lắm nếu biết hai người như thế này..."

Ann chợt khựng lại... Chị nhớ đến lời trăng trối của Somchair... Tuy ông đã khiến Cheerny đau khổ nhưng chưa bao giờ khiến chị phải buồn lòng... Còn Cheerny... Tuy bà đã làm tổn thương chị nhưng suy cho cùng bà cũng không thể làm chủ được tình cảm của mình... Nếu không có Cheerny và Somchair thì có lẽ giờ này chị đã ra đi rồi và cũng chẳng thể nào có được một cuộc sống sung túc như thế này.

Hít một hơi thật sâu, Ann quay sang Cheer:

"Được! Dì sẽ tin con lần cuối cùng, nếu con không làm được và thất hứa lần nữa thì dì sẽ đi thật!"

"Em làm được! Chắc chắn sẽ làm được!"_ Cheer xiết chặt tay chị và mừng rỡ reo lên.

Vậy là cuối cùng Ann cũng chịu ở lại để cho đứa con "không ruột" của mình một cơ hội mà sửa chữa lỗi lầm.

Còn vυ" Mon thì cũng được lắm... Bà sau khi giúp Cheer giữ Ann ở lại thì cũng không quên thắc mắc chuyện Cheer đã khiến Ann muộn phiền... Mặc dù lúc nào tôn chỉ của bà với Min cũng là: chuyện gia chủ thì không được hỏi tới..." nhưng với bà thì chỉ có "break the rule!"

Đối với Cheer một cái cớ với vυ" Mon cũng không hề quá khó, cô cứ vu vơ nói đại rằng mình đã bắt Ann chiều này chiều nọ, chiều qua chiều lại đến mức chị không chịu nổi tánh tiểu thư của cô nữa thì mới giận dữ và muốn bỏ đi.

...

__________

Tác giả:

Nghe đâu hai con mẹ biên tập viên dở hơi đó trò chuyện với nhau trên sóng nhà đài rồi bảo là Ruk Lam Sen phần hai gì đó...😳😳😳

Tiếng Thái mà... Nên mình chỉ đoán theo bình luận của con dân chị thôi!😗😗😗

Nếu hai bả mà nói xạo thì cầu cho cúp nước núi đè...😤😤😤

Để tôi không phải begin again gì nữa hết!😑😑😑