Chương 6
Bên trong căn hộ được bài trí vô cùng tao nhã.
Đó là điều đầu tiên xuyên qua não bộ Vô Viễn khi cậu thẫn thờ bước vào.
Bàn ghế, tủ kính, bình hoa, mọi đồ dùng đều được nâng tầm công nghệ lên một trình độ mới, vừa hiện đại mới mẻ, lại vừa giản dị chừng mực.
Ngoại trừ hình ảnh một lực sĩ cử tạ khỏa thân treo giữa phòng khách.
Lạc Vô Viễn há hốc nhìn chằm chằm vào “bộ phận” đã được làm mờ của người lực sĩ, cứng họng không nói được gì. Tiểu Mai đứng bên cạnh chỉ có thể bất đắc dĩ nhún chân lên mà thì thầm vào tai cậu,
“Có khi nào bệnh này đã…mãn tính rồi không?”
Ai ngờ Sở Ngạn nghe được, vội vàng bước tới mà giải thích,
“Chuyên gia, c-cậu đừng hiểu nhầm! Tôi là đang cố gắng chữa bệnh thôi”
Vô Viễn khoanh hai tay trước ngực,
“Chữa thế nào?”
“T-tôi…” Sở Ngạn cứng họng không giải thích được gì.
Nheo mắt lại, cảnh giác nhìn thái độ của hắn, sau đó cậu đến gần bức tranh, bỗng nhiên phát giác một điều kì lạ,
“Giám đốc…Tôi cảm thấy…Bức tranh này…hơi nhờn”
Tựa người vào gần bức tranh mà ngửi.
Bùm. Trong đầu cậu xảy ra một vụ nổ lớn, theo trực giác của mình, Lạc Vô Viễn đã biết được sự thật.
“Giám đốc…Anh dám…làʍ t̠ìиɦ với bức tranh này?”
Trong khi vị tổng tài kia mặt bắt đầu chuyển sang màu xám ngoét, thì tiểu Mạch đứng một bên vẫn ngây thơ hỏi,
“Vô Viễn, vậy là anh vừa ngửi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn sao?”
Tất cả mọi người đơ ra.
Đùng. Đùng. Đùng.
Mắt trái của cậu giật liên hỏi. Còn khuôn mặt của hắn thì cắt không còn giọt máu.
Nhiều khi làm việc cùng lũ người này thật muốn nổ não quá đi!
“K-Không phải vậy đâu” Vô Viễn cố nói thật dịu dàng, mặc kệ cho khóe miệng liên tục lên xuống như bị điện giật, “Tôi chỉ đang… đánh giá khách quan sự việc bằng khứu giác mà thôi”
Nhưng còn chưa để cậu trình bày đầy đủ vấn đề, bác Phú đã đi lại, tì sát mặt mình vào mặt cậu, vân vê chiếc khăn màu hồng mà ngại ngùng hỏi,
“Vô Viễn, cậu đừng ngại” Hích vào người một cái, “Nó đó…có mùi như thế nào?”
“Bác Phú, cháu bực rồi đấy” Lạc Vô Viễn lạnh lùng nhìn thẳng một cái khiến bác Phú đang biểu diễn màn yểu điệu thục nữ bỗng nhanh chóng chuyển đổi thành trạng thái lãnh đạo cao cấp, dùng chất giọng tỉnh lẻ mà kêu gọi mọi người, “Nhanh, nhanh, quay lại làm việc nào”
Trong lúc mọi người đang hì hục lắp máy quay đủ các ngóc ngách trong nhà, Sở Ngạn bỗng cảm thấy bồn chồn.
Lạc Vô Viễn đang ngồi bên cạnh, tay khoanh tay, chân gác chân, ám khí tỏa ra hừng hực.
Thiết nghĩ, dù sao mình cũng là chủ nhà, nên xin lỗi cậu ta một cái thì tốt hơn.
Vậy là định quay sang làm một bản tự kiểm điểm trực diện với người ta, tuy nhiên lập tức lại cảm thấy bồn chồn chẳng biết nói gì.
“Chuyên gia…tôi…”
Lạc Vô Viễn cau mày, lịch sự quay sang lắng nghe. Thế nhưng vì vậy mà mặt mày giám đốc lại ngày càng đỏ au, hai lòng bàn tay chà vào nhau, hai chân cũng liên tục cọ sát lên xuống.
Mồ hôi toát ra từng giọt, chỉ việc xin lỗi thôi mà cũng ngượng ngùng, đó là chưa kể ánh mắt của vị chuyên gia kia ám lên người hắn khiến Sở Ngạn càng bẽn lẽn đến khốn khổ.
“..tôi xin-lô…”
“Giám đốc anh cương rồi kìa”
Trong một phút, hắn bàng hoàng nhìn xuống bên dưới áo tắm…
“Máy quay lắp xong hết rồi nha” Bác Phú dẫn đầu hội phá đám đi ra thông báo tình hình, định nói cười điều gì vui vẻ lắm thì bỗng dừng lại, sửng sốt nhìn người trước mặt.
Năm người mười con mắt cùng hướng về một bộ phận.
Và đúng như bác Phú nói, “nó” ít nhất cũng phải hai mươi centimet.