Chương 5
Lần này lại đến lượt tiểu Mai há hốc,
“Vô Viễn, anh mua lọ bôi trơn làm gì”
“Để đề phòng giám đốc bị xâm hại tìиɧ ɖu͙©”
“Không! Anh không làm thế được” Tiểu Mai hơi ré lên, cô bắt đầu chuyển sang giọng nói eo éo như tiếng chuột, “Vậy là bán da^ʍ, là phạm pháp đấy!”
Lạc Vô Viễn tròn mắt nhìn người đối diện, chưa bao giờ cậu thấy cô thông thái đến vậy.
“Em nói đúng” Cậu xoa cằm, “Nhưng để phòng chống chuyện … xảy ra, chúng ta phải làm gì đây?”
Tiểu Mai đăm chiêu nhìn cậu, rồi một chốc sau cả hai ngồi xuống tức tốc vận hành bộ não mà suy nghĩ cách có thể kiểm soát được bệnh tình của giám đốc một cách hiệu quả nhất.
“A, em biết rồi, hay là cho anh ấy đeo máy quay 24/7 đi”
Ánh mắt Lạc Vô Viễn lóe sáng, đoạn cậu nhìn Sở Ngạn, dịu dàng cười,
“Giám đốc, vậy có được không?”
Thấy vị chuyên gia tuấn tú kia mỉm cười, Sở Ngạn trước chưa hoàn hồn với nàng hủ nữ thì nay lại ngay lập tức sởn gai ốc với cậu.
“Tôi…sợ hơi bất tiện” Hắn ngại ngùng.
“Giám đốc! Bất tiện với bệnh tật, anh chọn cái nào?”
“Nhưng… nếu tôi tắm rửa thì sao?”
Lạc Vô Viễn hơi trẹo môi, đảo mắt nhìn trần nhà,
“Thế này đi, tôi sẽ chỉ để thiết bị nghe lén ở phòng ngủ anh. Còn tất cả những nơi còn lại đều sẽ có máy quay, ngay cả trên quần áo, vậy có được không?”
“T..Tại sao lại quần áo?” Lần này mặt Sở Ngạn bừng bừng chẳng khác gì một ông mặt trời.
“Chúng tôi cần biết anh tiếp xúc với ai hằng ngày, ngoại trừ quần áo ngủ thì có lẽ không cần thiết”
“…”
Sở Ngạn không trả lời, nhưng ai cũng biết hắn đang ở trong một tình trạng vô cùng khó xử. Lạc Vô Viễn nhân cơ hội mà mau chóng thuyết phục,
“Giám đốc, cứ tin tưởng tôi, càng bị áp lực tâm lí thì những biến chứng của anh sẽ ngày càng nhỏ dần và rồi sẽ mau chóng biến mất mà thôi”
Sở Ngạn nhìn cậu, cười không nổi mà khóc cũng chẳng xong.
…
Sáng hôm sau Lạc Vô Viễn chở cả nhóm đến thăm nhà giám đốc.
Thời tiết nóng đậm nóng hại, năm người trong một chiếc xe ô tô thuê rẻ tiền bức bối không tả. Đó là còn chưa kể đến cái đài khốn nạn cứ quay mãi một bài nhạc từ những năm xa lắc. Nhưng thế còn chưa là gì khi còn thêm một tiểu Mạch ngồi một bên rêи ɾỉ theo như tiếng con vịt đực đang bị cắt tiết.
“Ông Phú, ông có phải nóng quá chảy não không! Sao lại mặc cái bộ này hả trời”
Bình thường ông bác này đã có vấn đề rồi, hôm nay được mời đến nhà giám đốc thì thăng thiên thành người hỏa tinh luôn. Đồ bó từ đầu đến chân, áo đen bó đến tận nách, quần xanh bó đến tận háng, lại còn quàng thêm một chiếc khăn màu hồng tươi. Đeo kính chống nắng, hai nách cạo sạch, một tay cầm quạt vẫy lạch phạch.
Tiểu Đào cùng tiểu Mai bị chèn dạt ra hai bên cửa sổ, hại người đi đường nhìn mặt hai cô tưởng đang luyện nín thở để tập bơi cho Olympic.
Tiểu Mai thì hiền khô, chắc chắn sẽ chẳng ý kiến gì. Nhưng tiểu Đào cùng bác Phú là kẻ thù truyền kiếp, đời nào lại có thể nhẫn nhục mối thù này!
“Ông Phú, tôi có thể thấy con chim của ông đang bay đấy, có nhất thiết phải mặc đồ bó không!”
“Này Đào, chế nói cho Đào nghe, cái này gọi là của trời ban, có hiểu không”
“Trời ban cái đầu nhà ông! Trời sập thì có. Ông xịt nước hoa gì mà kinh khủng vậy hả?”
“Hi hi, không phải nước hoa đâu, bùn phân dê của chế đó. Hàng hiếm nha”
“Mẹ ơi” Tiểu Đào rú lên, “Vô Viễn, cứu tôi với Vô Viễn. Vô Viễn ơi”
Tội nghiệp Lạc Vô Viễn phải hứng chịu loại âm thanh kinh khủng này. Tiểu Mạch ngồi một bên ngày càng rêи ɾỉ sướt mướt hơn, mà đám người đằng sau cũng nhộn nhịp gào thét hơn.
Kì này chắc phải chuẩn bị sẵn một cái quan tài ở nhà.
…
“Cốc, cốc”
“A, vâng, xin chào mọi người”
Sở Ngạn vừa mở cửa. Một đám ồn ào ngay lập tức nín thinh không nói câu gì, tất cả đều chằm chằm nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Giám đốc hôm nay khác quá.
Chỉ khoác sơ sài một chiếc áo tắm, mái tóc ướt sũng, bờ ngực rộng lớn, những giọt nước chạy trên thân hình rắn rỏi trườn xuống bên dưới dần dần…
Vẫn nụ cười ấm áp như ánh nắng ban mai, hắn nhìn bọn họ đầy trìu mến,
“Vào nhanh đi chứ?”