Kế Hoạch Chữa Gay Cho Tổng Tài

4.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Tổng tài công x ngạo kiều thụ Gay là gì? Là một căn bệnh cần phải chữa trị kịp thời. Đúng rồi, vậy phải đi tìm chuyên gia ngay lập tức! Nhưng... Lỡ thích chuyên gia mất rồi, phải làm sao đây …
Xem Thêm

Chương 3
Lạc Vô Viễn giở cặp ra đem một bộ tài liệu hoành tráng lên bàn.

“Đây là…?”

“Bộ nghiên cứu chữa bệnh đặc biệt” Vô Viễn điềm đạm, “Anh thấy đấy, tôi đang rất cố gắng để anh ghét đàn ông. Càng ghét càng tốt, anh hiểu không?”

“Vâng, tôi hiểu” Sở Ngạn nghiêm túc nhìn chằm chằm vị chuyên gia với một vẻ ngưỡng mộ hiếm có.

“Mà cách tốt nhất để ghét đàn ông là tiếp xúc càng nhiều càng tốt. Khi anh thấy tất thảy điểm xấu của họ rồi, anh sẽ lập tức mất hết tình cảm với họ”

“Ừm…Tôi hiểu” Sở Ngạn gật đầu cau mày, nghiêng người ngả toàn bộ thân thể ra phía sau ghê.

“Thực ra, cách này hơi mạo hiểm nhưng…” Lạc Vô Viễn căng thẳng hơi co vai lên, nghiêm nghị nhìn vào mắt hắn “Tôi muốn đưa anh đi gay bar!”

Cái gì?

Tuy không trả lời nhưng Sở Ngạn trợn tròn hai mắt như con nòng nọc mà nhìn cậu. Chắc hắn tưởng cậu từ trên trời rơi xuống.

“Tôi đã nghĩ kĩ rồi. Đó là một nơi rất nguy hiểm và đầy rẫy những cạm bẫy khôn lường nhưng anh sẽ thực sự trưởng thành qua những chướng ngại vật, đúng không?”

“Tôi….”

“Anh đừng lo, vì anh là người mới, chính tôi sẽ dẫn anh vào nơi đó. Nhưng trước hết, anh nhớ đem theo năm lọ thuốc khử trùng, hai đôi găng tay không màu và một chiếc khăn mùi xoa, tối nay nhớ đứng đợi tôi ở quán Thu Thu phố 12, vậy có được không?”

Sở Ngạn sau một hồi chống cằm suy nhĩ, sau cùng vô cùng khó khăn mới có thể bắt tay cậu mà đau khổ thỏa thuận. Bởi vì việc chữa trị vô cùng khó khăn và tốn kém, vả lại bệnh tình của hắn cũng không phải thuộc dạng nhẹ nhàng gì, Sở Ngạn đã nhắm mắt làm liều.



Tối hôm đó Lạc Vô Viễn đem theo đầy đủ đồ dùng bỏ hết thảy vào trong cặp, hăng hái đeo kính đen, lái xe tay ga đến chỗ hai người đã hẹn thì thấy kẻ kia đã thấp thỏm ngoài cửa quán từ bao giờ.

Chẳng qua hắn không còn giống lúc ở công ti nữa, mà bây giờ có gì đó ăn chơi hơi, xuề xòa hơn, một vẻ chơi bời nam tính của một người đàn ông đã trưởng thành.

Nhìn qua đã biết là gay.

“Chuyên gia, tại sao cậu lại đeo kính đen?”

“Để lúc tôi quan sát người khác, họ sẽ không đề phòng”

Gật đầu.

Sở Ngạn cũng đem một đống đồ đeo trên vai, lẽo đẽo theo cậu mà bước vào quán bar.

Đây là một quán lòe loẹt, dạng người gì cũng có. Lúc trước Vô Viễn suốt ngày lập nick ảo trên mạng đi gây chiến với mấy người ở quán, suốt nữa thì bị nhân viên tra ra, hết cả hồn.

Mà nhân viên chốn này cũng không phải dạng thường, phục vụ quầy là một lão già khổng lồ râu ria bộm xộm, giọng nói ồm ồm. Lão ấy à, nom thế thôi chứ có chồng với một đứa con gái rồi. Năm ngoái mới nhận nuôi, rùm beng cả quán.

Sở Ngạn ngoan ngoãn lên ghế ngồi, cảnh giác nhìn ánh đèn đau đầu đang nhảy nhót khắp nơi.

“Này, người mới à?” Lão ồm ồm đánh tiếng.

“A-ơ…Dạ” Sở Ngạn tròn mắt nhìn, ngây thơ như một con cún.

Lão nghiêng đầu nhìn hắn, nheo mắt khoanh tay, cơ bắp nổi cộm như mấy chồng gạch trát xi măng lên người.

“Uống gì?”

“Dạ…bia ạ”

Vị giám đốc run rẩy lẩy bẩy trả lời.

Còn chưa kịp hoàn hồn, từ đâu đã có một giọng nói ngọt ngào vang lên,

“Lão Đại, lão dọa chết anh đẹp trai rồi kìa”

“Hừ, tôi thấy nó thẳng chứ cong kênh gì. Rõ lừa người”

“A…Thẳng sao? Không sao, không sao, tối nay anh cũng sẽ cong luôn thôi”

Giọng nói ngọt lịm như rượu pha mật ngày càng áp lại gần phía sau lưng hắn, Sở Ngạn toan quay sang nhìn Lạc Vô Viễn cầu cứu thì mới nhận ra cậu chẳng thèm đoái hoài, chỉ chăm chăm theo dõi sự việc.

Cuối cùng, hắn run rẩy quay lại phía sau, mồ hôi rịn ướt hết cả một vùng trán,

“Ơ…Tuyết?”

“Giám đốc?” Giọng nói ngọt ngào nửa nam nửa nữ bỗng sau một giây quay về giọng chuẩn nam nhân đặc sệt khiến Vô Viễn suýt té ngửa từ trên ghế xuống, sặc hết toàn bộ nước uống trong miệng.

“Chết tiệt” Tuyết vội vàng tháo chạy. Mà Sở Ngạn cũng chẳng thèm đuổi theo, hắn vắt chân này lên chân kia, kinh ngạc quay sang hỏi Vô Viễn,

“Chuyên gia, Tuyết làm gì ở đây vậy nhỉ?”

Lạc Vô Viễn suýt phun máu mũi.

Anh có cần ngu như vậy không?



Sau khi từ từ điều hòa nhiệt độ cơ thể, Lạc Vô Viễn mới nhích sát cạnh người Sở Ngạn, kiên nhẫn giải thích về cách vận hành của quán bar,

“Tôi đã vào quán bar này nhiều lần, điều tra về nó cũng rất kĩ. Người pha chế ấy, ông béo này, chính là người phục vụ dễ thương, tấm điểm cho cả quán. Những kẻ còn lại mặc áo trắng gài hoa chính là đám người gay sẽ “phục vụ” cho anh đấy”

Sở Ngạn ngây người hỏi, “Phục vụ là sao, đem đồ uống ấy à?”

“Không phải” Lạc Vô Viễn tháo kính ra, nháy nháy mắt, “Là làm chuyện ấy ây”

“Ấy ấy là sao? “Sở Ngạn ngây thơ

“Ý tôi là làʍ t̠ìиɦ ấy” Vô Viễn gầm nhẹ

“Ơ…Vậy là nam giới cũng có thể làʍ t̠ìиɦ được sao?”

“Anh…”

Vô Viễn mất kiên nhẫn, bẻ các đốt ngón tay, xoay mặt đi nơi khác mà thở dài.

“Chuyên gia, anh hình như đang bực mình?” Sở Ngạn rất nhạy cảm hỏi.

Bực bực cái đầu.

Bốc hỏa luôn thì có!

Nhưng Lạc Vô Viễn không muốn mất mặt trước vị giám đốc quan trọng này, cậu tự an ủi bản thân, tự nhắc chính mình sau khi xong việc chắc chắc sẽ đòi hắn trả gấp đôi, gấp ba, không… thậm chí gấp mười mới đúng.

Nghĩ vậy, Vô Viễn cố giữ hình tượng ôn hòa điềm đạm, ghé sát mặt Sở Ngạn mà thủ thỉ,

“Giám đốc, để tôi dạy anh một vài thứ về gay”

Thêm Bình Luận