Kế Hoạch Chữa Gay Cho Tổng Tài

4.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Tổng tài công x ngạo kiều thụ Gay là gì? Là một căn bệnh cần phải chữa trị kịp thời. Đúng rồi, vậy phải đi tìm chuyên gia ngay lập tức! Nhưng... Lỡ thích chuyên gia mất rồi, phải làm sao đây …
Xem Thêm

Chương 15
Vừa nhác thấy bóng nhân viên, Tuyết đã đẩy hắn ra, tiện tay giáng xuống khuôn mặt tuấn tú một cái tát mãnh liệt. Sở Ngạn tội nghiệp không biết mình đã làm sai điều gì, chỉ biết rưng rưng ngẩng đầu nhìn trợ lí.

Thực ra không phải Tuyết cố tình trở mặt, chỉ là y không muốn mất mặt trước người lạ mà thôi. Dù sao đi nữa thì y vẫn không thể chấp nhận được tình cảm của hắn, đôi bên cần có những khoảng cách trước khi tìm hiểu lẫn nhau.

“Sở Ngạn! Anh đừng theo đuổi tôi nữa!” Y hét vang trời cả nhà hàng, sau đó, mặt mũi hằm hằm băng lãnh ra đi, để lại trái tim bé nhỏ của ai đó vẫn đang đập thình thịch trong thổn thức.

Nhân viên phục vụ nãy giờ lượn lờ nhìn bóng người kia hùng hổ đi ra, quay đầu nhìn sang hắn mà nhe răng cười,

“Mông cậu ấy đẹp ghê, anh thật là may mắn”



Tuyết lên xe, lập tức lao đi vun vυ"t.

Ánh đèn sáng ngoài kia nhấp nháy xanh đỏ tím vàng, chỉ riêng có lòng y vẫn bề bộn với bao nỗi. Lo âu. Hồi hộp. Và cả tức giận.

Vò mái tóc đen nhánh, Tuyết bỗng dưng suy nghĩ, trước giờ giám đốc chưa bao giờ động thủ như thế. Y hiểu rõ cấp trên của mình, Sở Ngạn đối với ba cái chuyện tình cảm chẳng khác gì khúc gỗ. Vậy tại sao dạo gần đây lại thay đổi chóng mặt như thế? Hắn bị tẩu hỏa nhập ma chăng? Hay là bị quạt rớt trúng đầu rồi? Không được, sớm hay muộn cũng phải làm rõ chuyện này ra, bằng không người khổ sở nhất vẫn chính là trợ lí cố vấn Tuyết mà thôi.

Y chợt di chuyển đồng tử ra kính chiếu hậu, nhận ra có một chiếc xe máy đang bám đuôi mình. Vừa tự hỏi sao thế giới này lắm người điên thế, vừa hằm hằm dừng xe, mở cửa ra mà gặp đối tượng khả nghi ấy.

Kẻ mặc đồ đen từ đầu đến cuối vừa thấy y liền thót tim, nhớn nhác định quay đầu bỏ chạy thì đã bị một âm thanh dữ tợn đập vào tai,

“Này! Anh kia, đi lại đây cho tôi!”

Lập tức toàn thân người lạ mặt run rẩy, không nhích lên được một chút milimet nào.

Hm? Sao lại cảm thấy dáng vóc này vô cùng…quen mắt?

Tuyết hùng dũng đi lại, “Tháo mũ bảo hiểm ra cho tôi!”

Nam nhân thân mình áo đen lập tức lẩy bẩy, chậm chạp đưa tay tháo mũ.

“Anh lao công?”

Dưới lớp vỏ bảo hiểm là khuôn mặt phiếm hồng, giống như con mèo con bị khi dễ sắp khóc đến nơi.

Này này, làm ơn đừng khóc thật chứ, anh to gấp đôi tôi cơ mà!

Tuyết dịu dàng lấy tay mình ôm trọn khuôn mặt anh, nhẹ nhàng chất vấn để tâm hồn kia không bị thương tổn.

“Tại sao anh lại theo dõi tôi?”

“T-t-tại tôi đọc được tấm thiệp giám đốc gửi cậu” Vừa trả lời, khuôn mặt vừa đỏ ửng.

“Thế là sao? Anh ghen ư?” Tuyết nheo mắt lại, ánh lấp lánh trong cái nhìn bí ẩn đó càng khiến vị lao công tim đập chân run mãnh liệt hơn trước.

Sao lại có người dễ thương đến mức này.

Mọi biểu cảm đều được vẽ lên khuôn mặt của anh, khiến y không nhịn được mà kéo đầu người kia xuống, cẩn thận đặt một nụ hôn nhẹ nhàng như một cánh hoa anh đào.

Dịu dàng, chu đáo đến mức khiến không ai ngờ được.

Trong màn đêm, hai nam nhân vô thức khẽ xích lại gần nhau.

Thêm Bình Luận