Chương 13
Chờ cho bóng dáng của giám đốc đã khuất vào đám đông, bác Phú mới buông một câu,
“Thật không chịu nổi đám nhà giàu”
Lạc Vô Viễn cười nhạt,
“Cuộc sống của họ mà”
Nói rồi từ trên nóc xe mở xuống một chiếc vi tính cỡ nhỏ đang quay lại toàn bộ cảnh tượng người qua người lại ở bên ngoài.
Vô Viễn cầm bộ đàm kề sát miệng, thoải mái chờ tín hiệu từ người kia.
“Tôi vẫn không hiểu” Bác Phú khoanh tay, bộ dạng nũng nịu như thiếu nữ,
“Lại chuyện gì hả ông già?” Tiểu Đào chống tay lên cửa liếc mắt nhìn sang.
“Nếu như giám đốc Sở phải hẹn hò với đàn ông để chữa bệnh, vậy thì tại sao tôi không được chọn?”
“Vì ông không phải đàn ông” Đào cười cười.
“Này, tôi nhịn cô lắm rồi nha. Có điểm nào trên người tôi không thẳng hả?”
“Não bộ chăng?”
Bị sát muối vào trái tim nhỏ bé, ông bác dựa người vào tiểu Mai mà làm to chuyện,
“Mai, Mạch, hai đứa bảo vệ tôi, làm sao thiên hạ lại sinh ra một con mụ như ả này!”
“Yên nào”
Lạc Vô Viễn dịu dàng chen vào, bốn người phía sau mới có thể tập trung theo dõi màn hình vi tính.
Đúng như kế hoạch, Tuyết đã xuất hiện.
Nhưng hình như y đang…tức giận?
Khuôn mặt hơi tái đi, đôi lông mày nhíu lại, nhìn thẳng vào Sở Ngạn mà lạnh lùng, “Chào giám đốc”
Hắn không để ý lắm đến cảm xúc của y, chỉ chăm chăm cùng nhau đi vào phòng riêng ăn tối.
Giám đốc hớn hở cùng trợ lí xị mặt ngồi xuống bàn ăn.
Góc phòng nhỏ bé, ánh sáng ấm áp, và giờ đây chỉ có hai người, ai mà biết sẽ phát sinh ra chuyện gì.
Chưa để hắn bắt đầu, y đã cướp lời,
“Giám đốc, tôi đến đây không phải để hẹn hò”
Bác Phú ngồi nhìn màn hình, mỉa mai, “Có mùi gian tình ở đây đó nha”
Lạc Vô Viễn bị ông bác cướp lời liên tục, không kiềm chế được mà tức giận quay phắt lại,
“Bác im miệng cho cháu nhờ!”
Bộ đàm truyền thẳng âm thanh đến tai Sở Ngạn, hắn nhanh chóng nói theo cậu,
“Em im miệng cho tôi nhờ!”
Tuyết ngơ ngác nhìn điệu bộ của hắn. Sao lại tức giận như thế? Có khi nào giám đốc đã mê đắm y rồi mà trợ lí bé nhỏ vẫn chưa đủ thông minh để nhận ra không?
Lạc Vô Viễn thót tim vội sửa lại,
“Không phải tôi nói đâu, ý tôi không phải vậy!”
Sở Ngạn vội xua xua tay,
“Không phải tôi nói đâu, ý tôi không phải vậy!”
Tuyết nhìn hắn đứng lên khoa tay múa chân, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Làm gì mà căng thẳng đến mức này. Cho dù anh gay thật thì cũng đừng khoa trương đến vậy chứ.
“Tôi hiểu rồi mà, anh đừng làm loạn lên nữa” Trợ lí hơi sợ sợ, kéo kéo tay giám đốc ngồi xuống
Trong khi đó chuyên gia lại vò đầu không biết làm sao,
“Tôi xin anh đừng làm vậy nữa! Tôi điên mất!”
Sở Ngạn tiếp tục nhái lại,
“Tôi xin em đừng làm vậy nữa! Tôi điên mất!”
“Anh điên?” Tuyết cau mày, thoáng cười khẩy “Anh tưởng chỉ có mình điên thôi sao? tôi cũng khổ sở lắm chứ! Tôi bị anh yêu say đắm đến thế, tôi mới là người khổ sở! Sở Ngạn! Tôi xin anh, tôi cầu anh! Anh đừng có yêu tôi nữa!”