Chương 11
Lạc Vô Viễn tập trung bầy đàn lại, ngồi đối diện với giám đốc,
Tiểu Mạch cùng Tiểu Mai hiền lành như hai con thỏ nhỏ, nhìn nửa thân trên của ai đó mà đỏ mặt chứ không nói gì. Bác Phú ngồi một bên nước miếng chảy dài ra quần, còn Tiểu Đào thì chỉ biết âm thầm phỉ báng.
Mất hơn nửa buổi sáng để lên kế hoạch chi tiết cho buổi hẹn của Sở Ngạn và trợ lí Tuyết.
Còn vị tổng tài kia cứ ngơ ngơ như một con cún nhỏ, bị người ta xoay vòng vòng năm lần bảy lượt nhưng vẫn chẳng thể làm gì.
. . .
Các nhân viên trực thuộc công ti bất động sản của giám đốc Sở nhốn nháo cả lên.
Một bà cô tóc xoăn đỏ cầm dũa móng tay, chân này gác lên chân nọ chu môi trợn mắt nói,
“Mấy chị thấy bịch hoa sáng nay được tặng cho Tuyết không?”
“Ờ ờ có, không biết con gái nhà ai mà manh động vậy nữa”
“Nghe đồn của ông Ngạn tặng cho đấy”
“Cái gì?”
Hội mấy bà mẹ trẻ túm tụm lại, xoắn suýt lầm rầm to nhỏ,
“Tôi biết ngay ổng gay mà”
“Ừ, nhìn cái định dạng được luôn”
“Ô thế trước giờ có ai nghĩ ổng thẳng à?”
…
Đặc trưng của mấy quí bà công sở lúc nào cũng vậy. Tuyết khẽ thở dài, kèo rèm nhìn lén ra cái hội chị em phụ nữ rồi tức giận đến mức muốn bùng cháy cả căn phòng.
Đáng lẽ ngay từ đầu đã không nên làm việc cho cái chốn này.
Từ cái ngày khốn khổ lỡ chạm mặt nhau ở quán bar, không có ngày nào y được thực sự lơi lỏng.
Mà hôm nay lại còn chủ động tặng hoa cho mình nữa, thật chẳng hiểu loại đầu đất nào lại gợi ý cho hắn làm mấy việc thừa thãi này.
Tuyết đỡ bó hoa khổng lồ trên tay, chợt liếc thấy một tấm thiệp hồng.
“Gửi Tuyết vô vàn yêu dấu,
Tôi biết thế này có hơi đường đột, nhưng xin xem, hãy bình tĩnh mà thấu hiểu lòng này. Từ giây phút gặp em, tôi đã điêu đứng vì ngây dại. Tuyết em, chúng mình cùng đi ăn tối nhé?”
Suýt hộc máu mà chết.
Vị trợ lí tội nghiệp nhăn nhở gấp tấm thiệp lại, khuôn mặt nhăn nhó nước mắt lưng tròng,
Giám đốc, cuộc đời đã làm gì với anh vậy!Ban đầu định kiếm cớ khoái thác hắn, song điện thoại kẻ kia lại liên tục tắt máy.
Tuyết điên tiết, lông mày giật giật.
Được rồi, anh muốn chơi phải không. Tôi sẽ chơi cùng anh.
Vừa lẩm bẩm nguyền rủa ai kia y vừa nóng giận lao ra ngoài cửa.
Tuy nhiên, cánh cửa vừa mở lại bị sử dụng bởi một lực đạo quá lớn, khiến cho nó trúng ngay phải đầu của ai đó ngoài kia, “bốp” một tiếng vang trời.
“Lao công!”
Tuyết tái mặt hoảng hốt. Trước mặt là vị lao công thân hình đồ sộ đang ngã ngữa ra, trên trán nổi một cục thịt to đùng.
“Anh không sao chứ?”
Y áy náy, vội vàng dìu người ta lên. Tưởng chừng anh ta sẽ nổi đóa, ai ngờ lại nhìn Tuyết, đôi mắt long lanh buồn vô hạn,
“A…Tôi không sao. Ừm…” Vị lao công ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, “N-nghe nói, giám đốc có tặng hoa cho cậu”
Trong nháy mắt có một tia chớp xuyên qua não bộ, Tuyết lập tức nhìn thấu được vấn đề.
Hình như lần trước vừa làʍ t̠ìиɦ cùng anh ta thì phải.
Đừng nói bây giờ hắn đổ gục mình rồi nhé.
Chết cha, đến tên của vị lao công là gì cũng chẳng nhớ. Số phận ơi, ngài muốn trợ lí đáng thương phải phản ứng như thế nào đây!