Chương 7

"Cậu bình tĩnh chút..." Hạ Vũ Trạch luống cuống: "Cậu có biết làm vậy là phạm pháp không."

Trương Tự Hách nhướng mày.

Hạ Vũ Trạch thỏa hiệp, một tên điên sao có thể sẽ tuân theo pháp luật được, nếu có xảy ra chuyện thì cùng lắm cũng chỉ bị đưa đến bệnh viện tâm thần thôi. Đó cũng là nơi tốt nhất để tránh thoát khỏi vòng pháp luật.

Nếu bạn gặp phải kẻ điên không có thuốc chữa, bạn chỉ có thể nhường hắn, thỏa hiệp với hắn, sau đó nghĩ cách tránh xa hắn.

"Được rồi, tôi đồng ý với cậu. Chúng ta hẹn hò là được rồi... cậu... cậu cũng đừng có làm bậy."

Hàn ý trên mặt thiếu niên rút đi, hơi mỉm cười: "Đúng là không làm em thất vọng, bác sĩ Hạ."

Ánh đèn đường u ám đến áp lực, một chiếc Rolls-Royce màu đen ngừng trên nền tuyết, ngừng thật lâu thật lâu vẫn chưa rời đi.

Tô Lam ở trong xe nhìn, nhìn vào phòng Hạ Vũ Trạch, nhìn cửa sổ kính sát đất, nhìn hai người đang thân mật dính lấy nhau trước cửa sổ.

Mà sự thật vốn không phải vậy, hai người họ một chút cũng không hề thân mật, chỉ là Hạ Vũ Trạch bị Trương Tự Hách cưỡng ép làm ra tư thế ái muội, trông như đôi tình nhân đang ân ái. Nhưng thật ra anh rất sầu não, muốn trốn tránh, nhưng càng giãy giụa đối phương lại càng dán chặt.

Hạ Vũ Trạch nhìn thấy xe của Tô Lam ở phía xa, trong một thoáng chớp mắt, anh khẩn trương không thôi: Sao anh ấy lại ở đó?

Tưởng tượng cảnh Tô Lam ở trong xe nhìn bộ dáng khuất nhục này của mình thì sẽ có cảm tưởng như thế nào? Anh ấy có ghê tởm mình không? Anh ấy sẽ xem thường mình sao? Một khắc kia, trái tim anh như bị một bàn tay bóp lấy, đau đớn cực kỳ.

Bên trong xe, tay Tô Lam đang phát run, không chỉ có tay, còn có cả nửa thân mình, gần như đều đang run rẩy. Cuồng bạo và hận ý chiếm cứ cả người y, nhưng y lại chỉ có thể đứng nhìn từ xa, nhìn đứa em trai y yêu thương mười mấy năm cùng người khác quấn quýt bên nhau.

Y trừng mắt, bên trong tròng trắng gần như phủ kín tơ máu.

Trương Tự Hách nhìn qua, đối mắt cùng người đàn ông dưới lầu, mang theo một tia khıêυ khí©h cùng một tia yêu khí.

Cậu cố ý lướt tay đến xương quai xanh của anh, khàn khàn nói: "Nếu bác sĩ Hạ đồng ý ở bên em, vậy bây giờ, em đây có thể làm một ít chuyện những người yêu nhau nên làm không?"

"Không được, tôi không thích." Hạ Vũ Trạch bực bội muốn xua tay cậu, ai ngờ cái tay kia bỗng nhiên bóp chặt cằm anh, mạnh mẽ quay đầu anh lại, động tác vô cùng bá đạo.

Nụ hôn càn quấy dừng trên môi anh, Hạ Vũ Trạch khó chịu giơ tay chống cự, tay lại bị ấn trên cửa kính, bị cậu dùng mười ngón tay khóa chặt.

Nụ hôn này kéo dài tầm ba phút, rồi kết thúc bằng một tiếng rên. Khóe miệng Trương Tự Hách bị cắn rách một vết nhỏ, cậu thế mà chẳng hề không vui, trái lại còn vô cùng hưởng thụ đau xót thân thể mà Hạ Vũ Trạch mang đến cho cậu.

Hạ Vũ Trạch lại nhìn xuống lầu, Tô Lam đã rời đi rồi. Tâm anh loạn muốn chết, bởi vì vừa nãy, khi cửa xe hạ xuống, Tô Lam trong xe đau lòng nhìn anh một cái.

"Bác sĩ Hạ thật đúng là đa tình, đứng núi này còn muốn trông núi nọ." Bên tai là tiếng Trương Tự Hách trào phúng.

Hạ Vũ Trạch thật sự nhịn không được, giãy giụa trong ngực cậu, vươn tay tới gần khuôn mặt tuấn tú kia tát một cái.

"Cậu cũng thật đủ vô sỉ!"

Trương Tự Hách bị đánh phát ra một tiếng rên chưa đã thèm, mắt phượng mê người nửa híp, lộ ra nét sung sướиɠ, cái tát kia đánh cậu đến toàn thân sảng khoái mà nói không nên lời, da thịt cũng tê dại không thôi.

Hạ Vũ Trạch nghẹn khuất, cực kỳ khó chịu với dáng vẻ lưu manh này của cậu, vì thế, anh đẩy cậu ngã trên đất, nắm cổ áo cậu.

Thiếu niên cao hơn 1m8 liền cứ như vậy mà bị anh dễ dàng đẩy ngã, đúng là cố tình đến rõ ràng.

Trương Tự Hách mềm như bông nằm trên đất, không có chút ý định phản kháng nào, nhìn khóe miệng tươi cười đầy tà khí của cậu, hình như còn có vài phần chờ mong.

"Bác sĩ Hạ... nhìn anh khó chịu lắm á?"

Kiểu khıêυ khí©h này thật sự rất đáng ghét! Hạ Vũ Trạch phát điên, thật sự phát điên, cũng mặc kệ hiện tại cậu có phải là kẻ điên hay không, siết chặt cổ áo cậu, quát: "Tôi sẽ không cùng loại người như cậu ở bên nhau đâu, mọi chuyện cậu làm đều làm tôi cảm thấy ghê tởm! Tôi sẽ không thích cậu đâu! Cậu nghe hiểu chưa? Việc cậu làm hiện giờ gọi là cưỡng ép! Tôi chịu ở bên cậu cũng chỉ vì yêu cầu vô lý của cậu thôi!"

Nghe rõ ràng, nhưng cậu càng thêm hứng thú: "Nhưng mà bác sĩ Hạ ơi... Em thích cái dáng vẻ không thích em này của anh á.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Thiếu niên dưới thân anh kiêu ngạo cười, cười như một tên tiểu ác ma. Hạ Vũ Trạch quả thật chưa từng gặp qua loại người không biết xấu hổ như vậy.

Hoặc là nói, anh chưa từng gặp qua ai cuồng bị ngược đến vậy. Rõ ràng là nhận hết mọi lời mắng nhiếc của anh, nhận hết mọi vũ nhục của anh, nhưng lại vẫn luôn là một bộ dáng em yêu chết cái kiểu này của anh.

Không thì trực tiếp bóp chết cậu ta?

Đột nhiên nảy ra ý tưởng này, Hạ Vũ Trạch bỗng cảm thấy bản thân mình thật đáng sợ, là một bác sĩ tâm lý, từ sau khi anh gặp được Trương Tự Hách, tâm tình anh cũng bắt đầu mất tự chủ mà dao động theo cậu. Đây không phải là một dấu hiệu tốt.

Không được, anh không thể làm vậy với Trương Tự Hách.

Hạ Vũ Trạch bò dậy, rót cho mình một ly nước để bình tĩnh lại, người này dù có xấu xa thế nào thì cũng là người đã cứu mạng mình, anh làm như vậy với cậu là bất nhân bất nghĩa.

Sau khi bình tĩnh lại, anh hít một hơi thật sâu, quyết định nói chuyện đàng hoàng với cậu. Anh hạ thấp âm lượng, nói với Trương Tự Hách: "Trương..." Bỗng nhiên không biết nên xưng hô với cậu như thế nào, nếu gọi là tiên sinh thì không hợp lắm, người kia trông chỉ khoảng 18 19 tuổi. Còn gọi là em trai thì lại quá thân mật.

"Trương Tự Hách." Vẫn là kêu bằng tên đi: "Tôi cảm thấy cậu nên ở chỗ tôi đàng hoàng tiếp nhận trị liệu trước đã. Với tình huống hiện tại của cậu, tôi lo là về sau cậu có thể sẽ xúc phạm tới người khác hoặc là chính mình. Yên tâm đi, tôi không lấy tiền, coi như... coi như trả lại ơn cứu mạng trước đó."

Trương Tự Hách bình tĩnh nhìn anh trong chốc lát, không biết cậu nghĩ gì, nhưng ánh mắt kia trông có vẻ khổ sở.

Hạ Vũ Trạch bị nhìn đến căng thẳng, chỉ có thể dựa vào việc uống nước để giảm bớt, ba ly nước xuống bụng, đối phương cuối cùng cũng nói chuyện: "Được thôi, em nguyện ý phối hợp trị liệu với anh, bác sĩ Hạ vui là được."

"Vậy được rồi." Hạ Vũ Trạch xua xua tay, giống như đang giải thoát mà đi thẳng về phòng ngủ, anh một phút cũng không muốn ở chung với tên điên này: "Ngủ sớm chút đi. Phòng cho khách ở mé tay quẹo trên lầu."

Trương Tự Hách bỗng nhiên kêu lên một cái tên: "A Dương..."

"..."

Hạ Vũ Trạch mờ mịt xoay người: "Cậu đang kêu tôi à?"

Trương Tự Hách suy tư nhìn anh một lúc, lại lắc lắc đầu, ngoan ngoãn đến phòng cho khách ngủ.

Mang theo mơ màng, Hạ Vũ Trạch vào phòng ngủ. Rõ ràng là anh đã nghe thấy Trương Tự Hách gọi tên ai đó, nhưng nhìn biểu tình của cậu lại như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Sáng ngày hôm sau, người đánh thức anh không phải là Trương Tự Hách mà là anh cảnh sát ngày hôm qua, cái người tên Trần Dũng kia.

Y gõ cửa.

Ba phút sau Hạ Vũ Trạch mới mở cửa.

Trần Dũng mặc thường phục, trong tay còn cầm một ổ bánh mì và sữa bò: "Vừa đúng 8 giờ, anh đoán chắc là cậu chưa ăn, nên anh cố ý đem bữa sáng tới cho cậu nè."

"Cảnh sát Trần...?" Hạ Vũ Trạch nghi hoặc: "Sao anh lại tới đây?"

Trần Dũng dùng ánh mắt chỉ chỉ vòng tay trên tay anh, cười nói: "Không phải là anh được định vị lại đây à."

"..." Quên mất, trên tay anh có máy định vị và máy nghe trộm, anh bỗng đỏ mặt, ngạc nhiên trợn to mắt, không lẽ cuộc nói chuyện ngày hôm qua với nhóc điên cũng bị bọn họ nghe thấy hết rồi?

Trần Dũng đoán được anh đang nghĩ gì, cười nói: "Cậu yên tâm, chỉ có một mình anh nghe thôi. Anh là người phụ trách giám sát mấy đứa 24/24."

Một người nghe cũng là nghe hết rồi... Hạ Vũ Trạch đỡ trán, loại cảm giác bị nghe lén này thật đúng là quái dị.

Trần Dũng là một người thông minh, dù y có nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, y cũng sẽ không nhắc đến trước mặt họ, tránh cho ai cũng phải xấu hổ.

"Đúng rồi, thằng bạn già của anh đâu?"

"Trương Tự Hách hả..." Hạ Vũ Trạch nhìn lên lầu, "Chắc là còn đang ngủ đi?"

Trần Dũng thuần thục cởi giày đi vào: "Để anh kêu nó dậy."

Hạ Vũ Trạch còn chưa kịp nói gì, Trần Dũng đã chạy vọt vào nhà anh, lật tìm bóng dáng của Trương Tự Hách trong từng căn phòng, cuối cùng tìm chẳng thấy người đâu, chỉ tìm được một chiếc vòng tay định vị trên giường.

"Sao vậy?" Hạ Vũ Trạch chạy lên theo.

Trần Dũng vừa rồi ở dưới lầu còn mỉm cười vui vẻ hiện giờ lại trở nên vô cùng nghiêm túc, y không trả lời Hạ Vũ Trạch ngay, mà cầm lấy bộ đàm vắt trên eo.

"Báo cáo, Trương Tự Hách biến mất, cậu ta không mang theo vòng tay."

Báo cáo xong, y nhìn về phía Hạ Vũ Trạch, hỏi anh: "Tối qua cậu có ghé qua nhìn xem tình hình của nó không?"

Hạ Vũ Trạch lắc đầu: "Không."

Trần Dũng thở dài một hơi: "Cái thằng nhóc này... thật là không làm cho người ta bớt lo."

"Tiểu Trạch." Y vỗ vai Hạ Vũ Trạch, ngưng trọng nói: "Bây giờ Trương Tự Hách không có ở đây, anh có vài lời muốn nói riêng với cậu, hy vọng cậu sẽ phối hợp với anh."

Hạ Vũ Trạch gật gật: "Được."

Không biết vì sao lòng anh có hơi hoảng hốt.

"Thằng nhóc này hẳn là sẽ không rời khỏi cậu trong một khoảng thời gian đâu. Nếu cậu còn gặp lại nó, đành nhờ cậu quan sát nhất cử nhất động từng giờ từng phút của nó dùm anh."

"Sao phải quan sát vậy?" Hạ Vũ Trạch nhăn mày, không nói trắng ra.

Trần Dũng cũng hiểu ý anh, "Chuyện này là cơ mật, thứ lỗi cho anh không thể giải thích rõ ràng, nhưng anh hy vọng cậu có thể tin tưởng anh."

Hạ Vũ Trạch tuy rất mơ hồ nhưng vẫn gật đầu không chút do dự, nếu ngay cả cảnh sát mà nhân dân cũng không tin, vậy thì xã hội này đã sớm loạn lạc rồi.

"Tôi tin anh."

"Được rồi."

Trần Dũng vỗ vai anh: "Vậy nhờ cậu giúp anh quan sát hoạt động hằng ngày với mấy hành vi này kia của nó nha. Cách một lúc thì báo lại với anh."

Y lấy số điện thoại ra: "Cái này là số điện thoại của anh, cậu lưu lại đi."

Hạ Vũ Trạch ghi nhớ kỹ, nhưng anh không rõ y nói quan sát hành vi, là phải quan sát như thế nào vậy? "Ví dụ như?"

"Ví dụ như ăn cái gì, ăn ở đâu, hôm nay đi đâu... Mọi hành động trong phạm vi cậu nhìn thấy thì cứ báo hết cho anh. Nhưng mà Tiểu Trạch, cậu tốt nhất nên ngày làm đêm nghỉ mà chú ý nó..."

"..." Hạ Vũ Trạch: "Ngày làm đêm nghỉ là sao?"

Mặt Trần Dũng bỗng dưng đỏ lựng, bộ dạng khó mở miệng, ngại ngùng xấu hổ, hồi lâu mới mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Không phải cậu với nó là quan hệ đó hả? Anh nghĩ ngày làm đêm nghỉ hẳn là rất đơn giản đi, chắc là cậu có thể làm được mà?"

"..."

"Thật ra..."

Hạ Vũ Trạch muốn giải thích mối quan hệ "ngày làm đêm nghỉ" đầy nhầm lẫn này của Trần Dũng, nhưng lời vừa mới nói một nửa đã bị cắt ngang:

"Được rồi Tiểu Trạch, tạm thời nói tới đây thôi." Trần Dũng cho anh một ánh mắt tin tưởng: "Anh ra ngoài tìm tin tức của nó."

Trần Dũng gấp gáp lên, rồi lại gấp gáp xuống. Hạ Vũ Trạch nối đuôi y: "Cảnh sát Trần, tôi tiễn anh."

"Đừng kêu cảnh sát, kêu anh anh Dũng được rồi."

"Ừ anh Dũng."

Hai người cùng nhau xuống lầu, cửa vừa mở liền đυ.ng phải Trương Tự Hách mới chạy bộ buổi sáng về, trên tay cậu còn xách theo đồ ăn cho Hạ Vũ Trạch.

Ba người chạm mặt nhau.

Trần Dũng cười xấu hổ, nhiệt tình vươn tay với Trương Tự Hách như lần đầu tiên gặp mặt, y bước đến: "Ây da, khéo ghê ta... bạn già của anh, bây cũng ở đây à?"

Hạ Vũ Trạch: "..."