Chương 7: Tôi… Tôi đây là lần đầu tiên, chưa từng làm cùng ai H

Nhìn vẻ mặt cô cười đến không kiêng dè gì, nụ cười mang đầy nét gian trá, thật muốn dạy dỗ cô thật tốt mới được.

Lê Đông cởϊ qυầи, ngoại trừ qυầи ɭóŧ nhỏ thì trên người cô hiện giờ không còn quần áo nào cả, không khí lạnh của buổi tối khiến cô nhịn không được rùng mình một chút.

Khương Từ Niên giúp cô cởϊ qυầи ra rồi tùy tay quăng xuống đất, cô cũng không ngại ngùng mà dùng đôi tay nhỏ của mình nắm lấy lưng quần anh mạnh mẽ kéo xuống lập tức lộ ra qυầи ɭóŧ tứ giác màu đen mạnh mẽ, ở giữa phình lên một bọc lộ ra vẻ quyến rũ nam tính của anh. Lê Đông không chần chừ duỗi tay nắm lấy căn côn ŧᏂịŧ đã dựng thẳng đứng dưới háng anh, tay nhỏ chà xát vuốt ve món đồ vật kia.

Giống như nắm lấy một con dao đang cắt thức ăn, dùng lực ấn xuống rồi hơi thả lỏng rút lên, cô tò mò cảm nhận sức nóng tỏa ra từ côn ŧᏂịŧ anh truyền vào lòng bàn tay, tay nhỏ của cô không thể vòng hết cả căn côn ŧᏂịŧ, ngón cái giờ không thể chạm được ngón giữa, từng cọng gân nổi lên toàn bộ quanh thân côn ŧᏂịŧ dài ngắn không đồng đều, cộm cứng trong lòng bàn tay non mềm của cô.

Thật thô nha, to hơn cả cánh tay cô nữa.

“Tiểu huyệt tôi sẽ không bị côn ŧᏂịŧ thô to của anh cắm làm đến rách ra đâu hả?” Lê Đông nhìn thẳng vào đôi mắt anh, ý muốn xác định lại chút.

Khương Từ Niên nhếch khóe môi lên, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào trong phòng, chiếu sáng đến rõ ràng, anh nheo lại đôi mắt hẹp dài mang theo chút ý nguy hiểm lộ ra. Anh mỉm cười không phải là quá tự tin vào năng lực tìиɧ ɖu͙© của bản thân, mà là anh đang cười nhạo cô nhút nhát thế mà lá gan lại to đến dám quyến rũ anh.

“Chẳng phải thử xem thì sẽ biết sao.”

Ngón tay mang khớp xương thon dài duỗi ra, móc vào mép qυầи ɭóŧ của cô rồi kéo xuống, Lê Đông thật phối hợp mà nâng mông lên, cảm xúc trong lòng hơi tụt xuống, không hưng phấn kích động giống như vừa mới bắt đầu khi nãy. Cô nhìn thấy kích cỡ thô lớn của căn côn ŧᏂịŧ kia liền bắt đầu cảm thấy lo lắng, rốt cuộc đây cũng là lần đầu tiên của cô.

Khương Từ Niên mạnh mẽ dùng sức banh rộng hai chân cô mở ra, dựa vào ánh trăng rọi vào, nhìn về phía bộ phận giữa hai chân cô, tiểu huyệt nơi đó không có quá nhiều lông, chỉ có vài cọng thưa thớt, hai cánh hoa môi chỗ miệng huyệt vẫn đang khép chặt, kín kẽ chỉ có thể nhìn thấy một chút thịt mềm ẩn hiện bên trong.

Anh dùng ngón cái và ngón trỏ banh hai mảnh hoa môi đang khép kín kia ra, mép thịt non mềm hồng nhạt rõ ràng hiện ra trước mắt anh, thân thể Lê Đông run lên một cái, cảm nhận được đầu ngón tay của một người khác không phải mình giờ đang đυ.ng chạm vào nơi riêng tư bí ẩn của mình làm cô bắt đầu thấy hồi họp khẩn trương.

“Tôi… Tôi đây là lần đầu tiên, chưa từng làʍ t̠ìиɦ cùng ai.”

“Sao, như thế nào mà lúc này lại sợ hả.”

“Tôi không sợ!” Lê Đông bĩu môi, giật mình nhận ra hình như phục Khương Từ Niên giống như thay đổi thành một người khác vậy.

Anh đưa tay duỗi vào trong ngăn bàn lần mò tìm kiếm gì đó, sâu đó lấy ra một cây bút lông, đem đuôi bút ngậm trong miệng mình liếʍ láp.

Lê Đông nhìn chăm chú vào động tác của anh, đầu lưỡi đỏ thẫm mang đầy sắc tình vươn ra, quấn quanh ở cán bút màu đen, làn da anh trắng mịn như sứ, mặt mày đoan chính, mang theo nét đứng đắn nghiêm chỉnh của cậu học sinh non trẻ thế nên có lẽ làm những việc này không lưu loát lắm.

Ngậm cho đầu bút dính đầy nước bọt, sau đó Khương Từ Niên cắn chặt một đầu bút khác, còn đầu bút đã thấm ướt kia thì trực tiếp nhét vào tiểu huyệt của cô.

“Á!”