Chương 6: Trong lớp có ba mươi bốn cái bàn, cậu muốn làm ở trên bàn nào đây?

Lê Đông không chút ngần ngại hỏi thẳng, để lộ ra tính cách phóng đãng của mình, cô nghĩ nếu giờ bị cự tuyệt thì có lẽ dùng một chút sức mạnh cũng không phải là biện pháp tệ lắm.

Cùng lắm đến lúc đó dàn xếp quay lại một cái video, nói là do Khương Từ Niên cưỡиɠ ɠiαи cô, rồi lấy cái đó coi như bằng chứng, là nhược điểm của anh thì còn sợ gì mà không thể ép anh ngoan ngoãn nghe theo lời cô nói chứ?

Khương Từ Niên im lặng thật lâu, rốt cuộc khôi phục lại vẻ bình tĩnh như thường ngày, so với dáng vẻ yếu đuối mong manh vừa rồi như hai người khác nhau hoàn toàn.

“Hy vọng cậu sẽ không hối hận.”

Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, thời gian không đến mười phút trong trường học hầu như mọi người đều đã đi về hết. Chỉ còn một vài học sinh rải rác ở lại làm trực nhật cuối ngày.

Không lâu sau, mấy học sinh kia cũng quét dọn xong, cất dụng cụ rồi rời đi, khu nhà dạy học ở tầng sáu nhìn từ ngoài cửa sổ liền thấy từng cái đèn tắt dần, cho đến khi tất cả ánh đèn đều tắt hết.

Hai phút sau, từ phía sau lớp học, có một căn phòng để đồ dùng thấp thoáng có bóng người xuất hiện.

Lê Đông ghé sát vào trong l*иg ngực của Khương Từ Niên, hé mở một con mắt, nhỏ giọng hỏi: “Mọi người đi hết chưa?”

“Ừ.” Khương Từ Niên một tay đẩy cửa chỗ phòng đồ dùng ra, anh cúi đầu nhìn người đang ở trong l*иg ngực mình, lúc cô ngẩng đầu lên liền dùng cằm ấn ở trên vòm ngực anh, khóe miệng còn nở một nụ cười hưng phấn có vẻ xấu xa vì quỷ kế của mình.

Không gian trong phòng rất nhỏ, hai chân anh đứng trụ còn Lê Đông thì cả người đang bám vào trên thân thể anh, khoảng cách giữa hai người có thể nói là không hề có khoảng cách gì, hai thân thể kề sát bên nhau kín không kẽ hở. Thậm chí, Khương Từ Niên cảm thấy ở chỗ này có thể trực tiếp cắm côn ŧᏂịŧ vào trong tiểu huyệt cô để cảm thụ một chút kɧoáı ©ảʍ.

Từ trong phòng đựng đồ chật hẹp kia ra ngoài, Lê Đông tạm thở ra một hơi, nhẹ xoa lên bộ ngực hơi đau của mình. Uhm, nhìn qua ngực cô không quá lớn mà.

“Cậu muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế ấy.” Khương Từ Niên cũng bước ra khỏi cửa phòng đựng đồ, dáng người cậu trai trẻ đứng thẳng tại kia trông thật ngoan ngoãn, nhìn qua quả thật giống như một học sinh tốt nghe lời.

Nếu không phải Lê Đông biết chính mình đang làm cái gì, thì thiếu chút nữa cô còn cho rằng anh là một người ủy viên trong ban kỷ luật trường đang muốn tiến hành xử phạt gì đó.

“Trong lớp có ba mươi bốn cái bàn, cậu muốn làm ở trên bàn nào đây?”

Hai mắt Lê Đông hơi nheo lại, cô có hai cái răng thỏ nên mỗi khi cười rộ lên nhìn vừa ngọt ngào lại có chút lém lỉnh.

Còn chưa đợi Khương Từ Niên đáp lời, Lê Đông liền xoay người hướng tới lối đi nhỏ giữa hai dãy bàn, ngồi lên trên cái bàn mà thường ngày anh hay ngồi, dùng chân dẫm lên cái ghế dựa chỗ vị trí của Khương Từ Niên, đôi tay cô chống ở trên bàn bên cạnh, bả vai nhún nhẩy, đôi mắt to tròn nhấp nháy tỏ vẻ vô tội nhìn lại anh.

“Có thể chứ?”

“Ừ.” Khương Từ Niên bước đi về phía cô.

Lê Đông không chần chừ lưu loát cởϊ áσ khoác ra, còn Khương Từ Niên vừa đi tới, vừa đưa tay kéo xuống dây khóa áo ngoài đồng phục.

Xoạt ——

Bên trong anh mặc một cái áo trắng ngắn tay.

Nhìn qua vẫn bình thường, không có gì gọi là lộ liễu, nhưng cố tình ngay tại giờ khắc này trông anh lại gợi cảm đến làm người ta như nhiễm phải men say của rượu, cảm xúc Lê Đông thật cuồn cuộn mênh mông, chính xác mà nói là cô rất mong chờ cái cảm giác được côn ŧᏂịŧ của anh mạnh mẽ cắm vào trong tiểu huyệt mình.