“Chúng ta có nên để lại tàn dư của chế độ quân chủ Padania như hiện tại?”
Annette vô vị đọc lướt qua tiêu đề của tờ báo. Thảo luận về kết cục của những người từng được hưởng lợi từ chế độ quân chủ là chủ đề luôn được nhắc đến hàng ngày.
Hầu hết tài sản của quý tộc đều bị tịch thu. Cũng là công việc của Heiner Valdemar. Hắn ta đã thành công vạch trần mọi sự bất công, những bí mật kinh tế và quân sự mà tầng lớp quý tộc che giấu.
Nhưng người dân vẫn tranh luận về việc chuộc tội của những người này khi một số quý tộc và quan chức quân sự đang sống lưu vong hay trốn sang nước ngoài.
Vô số lá thư lên án và đe dọa được gửi tới Annette, vợ của Tổng tư lệnh. Điều này càng trở nên căng thẳng hơn sau khi Đảng Cộng hòa đề xuất luật xóa bỏ chế độ quân chủ.
Annette như chết lặng nhìn vào những lá thư chất đống trên bàn, không kìm được ôm chặt miệng. Kinh tởm. Nàng cảm thấy mình có thể ngã bệnh bất cứ lúc nào.
Sau khi uống một ngụm nước lạnh, Annette đứng dậy rời khỏi phòng. Không khí ngột ngạt quá sức chịu đựng. Nàng muốn đi dạo trong khu vực vắng vẻ sau dinh thự.
Annette bước nhanh qua dinh thự. Nàng cảm thấy ánh mắt của những người hầu như hàng ngàn mũi kim đâm thẳng vào người nàng. Thật là phi lý làm sao khi những người hầu có cái quyền bàn tán về nàng nhiều đến thế.
Khi đi qua hành lang tầng một, nàng chạm mặt với một người mà nàng không mong muốn nhìn thấy.
“Phu nhân Valdemar.”
“……. Thiếu tá Eugen.”
Eugen Markov, cấp dưới trung thành của Heiner. Hắn ta cũng là một trong số nhiều người khinh thường Annette.
“Đã được một thời gian rồi mới gặp phu nhân. Cô vẫn ổn chứ?”
Eugen mỉm cười hỏi. Đó chỉ là một lời chào hỏi thông thường, thường kèm theo câu trả lời: “Tôi ổn”.
Nhưng nàng biết, điều hắn ta muốn nói là nàng không nên được sống yên bình như vậy.
"Vẫn vậy thôi."
Annette đáp lại với lòng tự tôn đã bị vò nát. Nàng ấy bước đi và nói thầm, "Tạm biệt." Nàng không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn.
“Nghị sĩ Günther đã đưa ra lời cầu hôn.”
Câu nói tiếp theo kéo chân nàng lại. Vấn đề mà hắn ta nói thật kỳ quặc. Annette hơi quay đầu lại và mỉm cười.
"…Chúc mừng."
“Không phải với tôi mà là với Tổng tư lệnh.”
Nụ cười trên môi nàng cứng ngắc.
“Người được đề cử là Annelie Engels, từng làm trong lực lượng dân quân. Cô ấy cũng là đồng nghiệp cùng làm việc với Tổng tư lệnh.”
Hắn ta nói với giọng điệu hiển nhiên mà hắn vẫn thường dùng để chế nhạo nàng. Annette nhẹ nắm lấy tay áo mình.
Người thuộc đảng Cộng hòa Günther Engels.
Ông là lực lượng chính đứng đằng sau thắng lợi của cuộc cách mạng bằng cách giải giáp các tổ chức công đoàn bất hợp pháp và là nhân vật vĩ đại từng tham gia thành lập Chính phủ lâm thời.
Vợ và con trai của ông ta đã thiệt mạng do trúng đạn trong cuộc biểu tình, còn con gái là Annelie Engels thì hoạt động trong tổ chức dân quân.
Cho đến bây giờ ông ta vẫn nhận được sự ủng hộ rất lớn từ công chúng. Trái ngược hoàn toàn với Annette.
"…Vậy thì sao?"
“Nhân tiện, thưa phu nhân.” Eugen chế nhạo. "Cô vẫn sống trong vườn hoa à?"
Một bông hồng trong vườn hoa. Đó là cách mà người ta gọi nàng, đầy xúc phạm và chế nhạo.
Tâm trí nàng bỗng nhiên trở nên bình tĩnh đến đáng sợ. Annette vô cảm nhìn hắn ta.
Eugen mỉa mai.
“Phu nhân đã không còn là con gái của gia đình quyền thế mà chỉ đơn thuần là tàn dư của một quá khứ cần phải biến mất. Đọc bất kỳ dòng tiêu đề nào trên báo và cô sẽ hiểu.”
“…”
“Hoàn toàn nhờ ơn của Tổng tư lệnh mà phu nhân vẫn có thể giữ lại cái đầu của mình. Cô là vết nhơ của ngài ấy. Điều mà người dân đang nói về cuộc hôn nhân của cô….”
“Hôm qua ta đã yêu cầu được ly hôn.”
Annette ngắt lời hắn đầy mệt mỏi. Eugen đã khựng lại một nhịp trước khi hỏi lại.
"…Cái gì?"
“Ta đã yêu cầu ly hôn. Heiner không chấp nhận điều đó và có vẻ anh ta muốn nhìn thấy ta sống bất hạnh khi ở đây.”
Cho đến ngày hôm qua, Annette vẫn không thể hiểu được ý định của Heiner, nhưng nhờ hắn đã thẳng thắn nói ra trong cuộc nói chuyện đó, nàng đã thấy dễ hiểu hơn một chút.
“Bởi vì Heiner ghét ta. Mà ta thì nhận ra sự thật đó quá muộn. Rõ ràng Thiếu tá và mọi người căm ghét ta, vậy sao anh ta không thể cũng như vậy chứ?”
Giọng nói ai oán của Annette như vang vọng khắp hành lang. Eugen trông có vẻ bối rối, như thể hắn hoàn toàn không lường trước được tình huống này.
Điều đó cũng dễ hiểu. Đối với Annette, vị cứu tinh cuối cùng của nàng là Heiner Valdemar. Không nơi nào trên thế giới này chấp nhận Annette nếu nàng ly dị hắn.
Theo lẽ thường tình nàng sẽ không bao giờ ly hôn, ngay cả khi Heiner muốn vậy.
“Vì thế ta đã yêu cầu ly hôn. Ta sẽ rất biết ơn nếu Thiếu tá có thể thuyết phục được chồng ta đồng ý. Vì có vẻ ý định của chúng ta giống nhau.”
“…”
“Hãy làm bất cứ điều gì ngài muốn với thông tin này, cho dù là đưa nó lên báo chí.”
Annette nở một nụ cười thật đẹp.
***
Ngày hôm sau, một bài báo về việc Thượng nghị sĩ Günther cầu hôn Heiner Valdemar đã được đưa tin rộng rãi.
Liên minh giữa Thượng nghị sĩ đảng Cộng hòa và Tổng tư lệnh. Tuy có những quan điểm trái chiều về sự kiện này, nhưng dù sao thì nó cũng là một vấn đề tuyệt vời.
Phản ứng tích cực chiếm ưu thế hơn một chút vì hai năm trước hai bên đã giải quyết tranh chấp nội bộ giữa các lực lượng lãnh đạo cách mạng một cách công bằng và trong sạch.
Không cần phải nói, vị trí của Annette, vốn gần như không tồn tại giờ lại càng bị thu hẹp hơn. Những người thân của nàng, những người vẫn cố gắng kết nối với nàng để tạo mối quan hệ với Heiner cũng đều đã quay lưng.
Cuộc ly hôn của Heiner và Annette cũng đã trở thành sự thật giữa vô số tin đồn. Và nó khá được lòng công chúng.
Tất cả đều muốn thấy nàng sụp đổ. Nhưng việc là vợ của Tổng tư lệnh đã hạn chế những bất hạnh xảy đến với nàng. Đối với Annette, nơi đây không khác nào địa ngục, nhưng nhìn từ bên ngoài thì trông như nàng đang sống thật yên bình, vô lo vô nghĩ. Ở bề nổi, những lời đó cũng đúng ở một mức độ nào đó.
Vì vậy, việc họ chỉ trích mình là điều đương nhiên – Annette tự nhủ.
Nàng nằm trên giường và nhìn những đường gờ trên trần nhà cao. Nằm một mình trong căn phòng rộng lớn này, nàng cảm thấy mình như một cái xác trong quan tài.
Annette xoay người nhìn những bài báo nằm rải rác trên sàn mà nàng đã đọc. Trong đó có bài viết liệt kê và chỉ trích giá của từng chiếc váy và món trang sức mà nàng từng sở hữu trước đây.
“Nếu cô đọc dù chỉ vài dòng, cô sẽ biết.”
‘Ah, báo chí.’
Annette cũng thường xuyên đọc báo. Vấn đề là nàng ấy không thể đọc hết nó.
Nàng nhắm chặt mắt lại nhưng không thể ngủ nổi vì cơn đau đầu dữ dội.
Chứng đau nửa đầu, bắt đầu do căng thẳng, dần dần trở thành mãn tính. Càng ngày nàng càng phải uống thuốc đau đầu hoặc thuốc ngủ để chìm vào giấc ngủ được.
Cộc cộc.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa. Annette nằm quay mặt vào tường. Chẳng mấy chốc, cửa phòng ngủ lặng lẽ mở ra.
Annette nín thở khi nhìn ánh sáng phản chiếu trên tường. Tiếng bước chân vang vọng khắp căn phòng hoang vắng.
“Phu nhân.”
Heiner ngồi xuống giường và gọi nàng bằng giọng trầm lặng.
“Annette.”
Annette không trả lời. Không phải nàng không muốn trả lời mà vì nàng cảm thấy không khỏe. Và đầu nàng đang rất đau.
Heiner khẽ thở dài sau lưng nàng.
“Ta biết cô chưa ngủ. Nên nghe đây."
“…”
“Ta không biết cô có biết điều này không, nhưng ta đã nhận được lời cầu hôn từ một người trong Quốc hội. Ta đã cố gắng lặng lẽ từ chối vì ngay từ đầu ta đã không có ý định chấp nhận, nhưng thông tin đã bị rò rỉ ra ngoài... Dù sao đi nữa, không có gì thay đổi cả.”
“…”
“Nếu cô đang mong chờ điều đó, ta nói trước cô hãy từ bỏ đi.”
Một khoảng lặng ngắn trước khi hắn nói tiếp.
“Chính là việc cô được rời khỏi nơi này.”
Hắn ta hành xử như không hề muốn thốt ra từ “ly hôn”. Liệu bầu trời có sụp đổ nếu hắn nói từ đó không?
Heiner có thể cảm thấy Annette đang lắng nghe mình. Annette lật người lại và nói nhỏ.
“Ai cũng nói ta đáng lẽ phải sống thật bết bát nhưng nhờ được làm vợ Tổng tư lệnh mà ta đang tận hưởng cuộc sống giàu có. Họ thắc mắc tại sao Tổng tư lệnh vẫn chưa ly dị người phụ nữ này. Họ cho rằng dù ngài có giúp đỡ Quân đội Cách mạng bao nhiêu đi nữa… nhưng ngài cũng đã từng là cấp dưới của Hầu tước (cha Annette) và là chỉ huy của Quân đoàn, vậy nên đó là lý do tại sao ngài ấy vẫn không thể từ bỏ thói quen đó?”
“Dù sao cũng chỉ là lời đồn thôi.”
"Mọi người nói ta là vết nhơ của ngài."
Annette ngồi dậy. Mái tóc vàng xõa tung xuống vai và lưng.
Nàng quay lại nhìn Heiner. Đôi mắt hắn dường như bị bóng tối làm đen lại. Đó là đôi mắt không bao giờ biết đến niềm vui.
Annette từng yêu ánh nhìn tràn ngập niềm vui của hắn. Nàng cũng yêu khuôn mặt tươi cười và giọng nói dịu dàng đó. Nhưng tất cả đều không có thật.
Heiner Valdemar thực sự là một điệp viên tài giỏi.
“Ngài oán hận ta đến mức nào mà thậm chí chấp nhận phải chịu thiệt hại vậy?”
“Ta không biết cô có thể sống tốt ở nơi nào khi rời khỏi đây, Annette. Có lẽ cô đã giấu tài sản đâu đó mà ta không hề hay biết?
Annette cười lớn. Nàng ngạc nhiên khi Heiner có thể thốt ra lời như vậy. Chẳng phải hắn là người biết mọi thứ trên đời và nắm mọi thứ trong tay hay sao?
“Ta không còn lại gì và không có nơi nào để quay lại. Như ngài đã biết.”
“Cô quên rằng cô đã liên lạc với những người thân cận của cha cô để tìm hiểu quá khứ của ta sao?”
“Làm sao họ có thể giúp ta khi họ đang ở trong tù? Và đã từ lâu lắm rồi ta bắt đầu điều tra về quá khứ của ngài. Trong khi đó, tất cả người của ta đều đã bị hành quyết hoặc đưa đến các trại tù trên đảo. Ta có thể liệt kê tên của họ nếu ngài muốn.”
“Cha cô có nhiều mối quan hệ phức tạp và thân thiết. Thậm chí cô có thể không bao giờ biết. Và không phải là cô không biết rằng một số người trốn thoát đang sống rất tốt khi lưu vong ở nước ngoài.”
“Ta thề với ngài rằng ta sẽ không trốn sang nước ngoài. Ta cũng sẽ không mang theo bất cứ thứ gì từ ngôi nhà này. Ta chỉ muốn ly hôn.”
“…Vì cô nói quá nhiều về vấn đề này, nên ta thậm chí không muốn nghe thêm nữa.”
Heiner đáp lại lạnh lùng và hời hợt.