Chương 1

[2021.04.24 - 11h10 - sân khấu thành đoàn STD 2021]

"Người đạt được 25.959.880 phiếu bầu chọn, chính thức trở thành Center Sáng Tạo Doanh 2021, xin chúc mừng.... Lưu Vũ."

Từ lúc nghe giọng Hà Cảnh lão sư vang sáng đọc rõ tên mình, hai mắt Lưu Vũ gần như muốn nhòe đi, bàn tay cuộn thành nắm đấm cố gắng ổn định nhịp thở.

Nhìn sang Santa, anh rơi nước mắt dang tay ôm cậu vỗ về, liên tục nói lời chúc mừng, Lưu Vũ mới tin được bản thân đã trở thành C vị.

Tiếng hô hào rúng động sân khấu, toàn hiện trường như vỡ òa trong sung sướиɠ.

Lưu Vũ - danh xứng với thực, nghịch thiên cải mệnh, phá bỏ lời nguyền.

Các vị lão sư cùng học viên đồng loạt đứng dậy chúc mừng.

Lưu Vũ được mọi người trao cho những cái ôm động viên, nhiều đến nỗi nếu giờ hỏi lại cũng không nhớ ai đã ôm mình.

Bước đến trước micro, Lưu Vũ hướng về khán giả cúi gập người thật lâu, sau đó thẳng lưng hít một hơi, bắt đầu phát biểu bằng chất giọng đặc trưng nhưng pha lẫn chút run rẩy khác mọi ngày.

Vòm sáng chiếu rọi hình dáng nhỏ bé nhưng kiên cường giữa sân khấu.

Đôi mắt Lưu Vũ như chứa được vạn vì sao, chu sa dưới mi mục đẹp như tranh vẽ, điểm tô nét kinh diễm run động lòng người của C vị.

"Đầu tiên em muốn cảm ơn các nhà sáng lập của em, bốn tháng không dài nhưng tưởng chừng em đã cùng mọi người trải qua một cuộc đời. Em còn muốn cảm ơn ba mẹ, 20 năm nuôi dưỡng dạy dỗ quan trọng hơn bất cứ điều gì. Bên cạnh đó cảm ơn Tencent, cảm ơn Sáng Tạo Doanh, cảm ơn đã khiến cho tương lai của chúng em vô hạn khả năng. Em còn muốn cảm ơn các thầy cô của em, Đặng Siêu lão sư, Ninh Tịnh lão sư, Châu Thâm lão sư, Amber lão sư, đàn anh Châu Chấn Nam, đàn chị Nene, cảm ơn mọi người. Cảm ơn vì đã quan tâm em trong thời gian vừa qua. Còn có các anh em, nhờ có mọi người đã khiến em cởi mở hơn, dũng cảm hơn. Em còn phải cảm ơn công ty của em, BiuBiu tuy nhỏ nhưng rất đầy, luôn giúp đỡ rất nhiều vào lúc em cần nhất, còn cả quản lý của em nữa. Kiệt ca, cảm ơn anh trong lúc em mông lung nhất đốc thúc em học hành, em thực sự khi đó không thể lý giải nhưng giờ em đã hiểu ra. Anh làm mọi thứ cho em đều là vì muốn dẫn lối soi đường cho em của hôm nay, em của tương lai. Em còn muốn cảm ơn một người nữa, cảm ơn chính bản thân em. Em sinh ra không phải hạng nhất, em cũng rất ngưỡng mộ những người có tài năng thiên bẩm. Nhưng hôm nay, em đứng ở đây muốn nói với mọi người rằng "Thiên phú đúng là rất quan trọng như điều bản thân mình muốn lại càng quan trọng hơn"

Cuối cùng em muốn nói là em rất vinh hạnh được đứng ở trong nhóm 11 người, chúng em của sau này chắc chắn sẽ xuất sắc hơn chúng em của hôm nay, chắc chắn sẽ nghiêm khắc với bản thân hơn, chỉ có không ngừng nâng cao năng lực nghề nghiệp mới có thể khiến chúng em xuất chúng hơn. Một nhóm nhạc quốc tế thực sự không phải là vì nhóm đó có nhiều thành viên đến từ nhiều nước khác nhau mà phải nhờ vào chính thực lực, sức ảnh hưởng cống hiến cho cộng đồng của nhóm đạt đến tầm quốc tế. Em tin rằng chúng em sẽ nỗ lực theo hướng đó. Em biết thời gian của nhóm chưa đủ dài vậy nên em mong trong khoảng thời gian ngắn này có thể lưu lại dấu ấn trong trái tim mọi người.

Lời cuối cùng "Cuối cùng em đã phá bỏ được lời nguyền rồi!"

.

.

Tôi làm được rồi, tôi làm được rồi! Hớ hớ hớ hớ.....

"Lưu Vũ, Lưu Vũ! Dậy-mau-lên!"

Lưu Vũ trong giấc mơ ngọt ngào bị dựng dậy trong ngơ ngác, miếng bịt mắt bị kéo ra.

Cái người chỉ nhìn một lần đã đủ biết mặn mòi từ da dẻ - Lâm Mặc - đang ngồi chễm chệ trên giường của cậu, trưng ra bộ mặt hoảng hốt không giống ngày thường, trong đầu Lưu Vũ bật ra một dự cảm không tốt.

Lại muốn bày trò trêu chọc mình.

Nhưng rồi Lâm Mặc đột ngột thay đổi thái độ, hơi gấp gáp nói "Anh lại ngủ mơ nói mớ hả, mau dậy chuẩn bị đi tập, team Hình Dáng Thiếu Niên chờ mỗi mình anh kìa."

Lưu Vũ nghe đến hai chữ luyện tập liền bừng tỉnh vớ lấy đồng hồ, sau đó kinh hoàng hét lên "Sao kỳ vậy, tối qua rõ ràng anh có cài báo thức mà. Trễ giờ rồi! Làm sao đây?"

Lâm Mặc làm bộ dáng đầy cảm thông "Biết ngay là anh ngủ quên mà, nhóm Santa, Châu Kha Vũ tập trung ngoài sân cả rồi nhờ em vào gọi anh đấy."

Lưu Vũ khổ sở ôm đầu, mặt mếu xệ, cộng thêm bộ dạng nửa tỉnh nửa mê nhìn vào cực kỳ đáng thương. Hai chân như gắng động cơ nhảy một phát xuống giường lục lọi đồ đạc, chẳng mấy chốc mà cái phòng bị lật tung cả lên "Quần áo của anh đâu hết rồi, ở đây cũng không có, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Lâm Mặc ngồi trên giường khoanh chân cật lực kìm nén, hự, sắp nổ phổi tới nơi rồi.

Lưu Vũ sau một lúc vẫn không tìm ra đồ đạc chính mình, thất thần ngồi bệch xuống đất, suy nghĩ về nhân sinh đến mơ hồ.

Khoan, có cái gì không đúng lắm!

"Lâm Mặc, hôm nay là ngày mấy?"

"À thì...." Lâm Mặc nghe câu này liền thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nói "Phải anh không vậy? Còn hai hôm nữa là chung CHUANG rồi mà giờ giấc không nắm được, không giống tác phong của anh thường ngày chút nào. Em cật lực phê bình thái độ này của anh."

"Không lý nào, rõ ràng tối qua....anh vừa xuất đạo C vị mà! Có cả em, Lâm Mặc, em cũng xuất đạo chung với anh. Cả Santa, Châu Kha Vũ, Tiểu Cửu, Patrick, Tiểu Nguyên Nhi, AK.."

"Ngưng ngưng,.. lão Lưu! Không ngờ anh mơ xa hơn cả em nữa, anh là chân nhân bất lộ tướng à, vậy nói thử em hạng mấy?" Lâm Mặc khoanh cả tay chân nhếch chân mày.

Lưu Vũ chớp chớp mí tâm, nghĩ một lúc rồi nói "Hạng 6. Em được hạng 6."

"Giỡn chơi hay thật vậy?" Lâm Mặc há hốc mồm như vừa nghe được chuyện động trời động đất, ngã ra nệm cười đến mơ hồ. Lưu Vũ cảm thấy khó hiểu.

"Em cười cái gì?"

"Anh không thấy buồn cười sao, Lưu Vũ anh thèm debut đến mức nằm mơ, cũng không quên tặng em một suất debut, anh đúng là thiên hạ đệ nhất tốt tính đó." Nói xong lại tiếp tục ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Lưu Vũ xấu hổ cúi đầu "Tại sao cứ cười hoài vậy?"

"Vậy sao." Lâm Mặc tiếp tục giả điếc.

"Răng muốn lộ hết ra rồi kìa."

"Hai đứa ngồi đây làm gì? Lưu Vũ vẫn chưa xong hả?" Lúc này AK ngó vào phòng 1002 thăm dò.

"AK!!" Lưu Vũ gặp được cứu tin nhân cơ hội chồm dậy túm lấy AK "Anh nói đi, có phải hôm qua anh cùng em, với cả Lâm Mặc, chúng ta đã thành đoàn rồi, có phải không?"

AK chưa kịp tiêu hóa đã nghe Lưu Vũ dõng dạc tuyên bố "Anh trước giờ nói dối rất tệ. Anh nói đi! Em không tin Lâm Mặc."

Người vừa được khen chưa từng biết nói dóc hoang mang chỉ chính mình "Anh hả?"

"Anh không nói đúng không? Được, em đi tìm Santa vs Riki hỏi."

Lâm Mặc đứng đằng sau cấp tốc ra dấu X, anh há mồm hiểu ý, khéo léo phối hợp "Hai người đó sáng nay đã rời đảo đi quay quảng cáo rồi."

"Vậy thì các thành viên phòng em đâu rồi, Tiết Bát Nhất, Tiểu Cửu, Patrick, Ngô Vũ Hằng, Phó Tư Siêu...mọi người đâu?"

"Thì đi tập hết rồi." Lâm Mặc, AK không hẹn cùng nhau nói, nháy mắt ra hiệu cho nhau.

Lưu Vũ bị ức hϊếp đến nửa tỉnh nửa mê, ôm đầu khổ sở, lẽ nào tôi ngủ mơ thật hả.

Lâm Mặc với AK nhìn nhau nhịn cười đến sắp ná thở.

"Lưu Vũ, anh sao vậy?" Châu Kha Vũ từ đâu xuất hiện, thấy tiểu thiên hạ của mình ngồi bệch dưới đất biểu tình tan rã, liếc qua hai ông tướng đang giơ cả hai tay thì hiểu ra.

"Châu~ Kha~ Vũ~~" (từ giờ biểu tượng này ~ tức là đang làm nũng nha)

"Em đây!" Tim Châu Kha Vũ mềm nhũn, còn người ngoài cuộc thì muốn thổ huyết.

Ôi trời ơi, đừng có để Lưu Vũ làm nũng mà, xin đó!

"Châu Kha Vũ, em ngoan nhất, em nói đi!"

"Em nói, em nói cái gì?"

"Có phải tối qua chúng ta đã thành đoàn rồi không? Hai người bọn họ nói không phải, họ bắt nạt anh." Lưu Vũ ấm ức đưa tay chỉ chỉ.

"Chúng tôi nào có."

Châu Kha Vũ nghe vậy chỉ còn biết cười trừ, xoa xoa má Lưu Vũ, bao nhiêu ngọt ngào đều trải rộng trên từng tấc da thịt, cậu em nhỏ từ tốn nói "Tiểu Điềm C, chúc mừng anh, tối qua anh đã thành công phá bỏ lời nguyền rồi."

Lưu Vũ ngơ ngác hả một tiếng, còn tưởng mình lại bị gạt.

"Thành đoàn cả rồi." Hai ông tướng bị phạt đứng một góc lúc này mới kích động hét lên.

"Chúc mừng anh, Lưu Vũ, C vị đại nhân sau này nhờ chỉ giáo." Lâm Mặc lắc lư cái đầu cười.

"Mấy người..."

"Tụi này không có gạt em nữa, chúng ta xuất đạo rồi, Tiểu Điềm C." AK cười toe toét kéo Lưu Vũ vào lòng ra sức lắc, lắc đến thằng bé nhân sinh lần nữa mơ hồ.

Xuất đạo thật rồi sao?

Hóa ra quần áo của cậu đã sớm được đóng gói chuyển đi rồi nên tìm không thấy, các thành viên khác đã rời đảo từ tối qua, hiện tại chỉ còn 11 người thành đoàn đang lục đυ.c chuẩn bị rời đi.

Mọi chuyện là do Lâm Mặc bày ra trêu chọc mãnh nam thôi.

"AK, rời đảo rồi anh mang cái thau theo làm gì?" Nguyên Nhi ôm cái đèn xu được thời Ma Sói, thắc mắc hỏi.

"Rời đảo cũng phải giặt đồ mà."

"Ký túc xá mới có máy giặt."

"Nhưng cái thau này là của Vu Dương để lại, mang nó theo cũng dùng được nhiều thứ."

Nguyên Nguyên nghe vậy khẽ cười, ông anh này nhìn vậy mà sống tình cảm quá chừng.

Lưu Vũ thay đồ xong bước ra, các thành viên đã chờ sẵn ngoài sảnh.

"Lâu quá nha C vị!" Lâm Mặc lại tiếp tục trêu, bị ai đó liếc cho một cái cụt đuôi.

Santa, Rikimaru, bộ đôi Thai-line cũng đến ôm động viên Cá Nhỏ, cậu nhìn sang Mika, đôi mắt anh luôn có chút đượm buồn, nhớ lại lời nhờ cậy của người đó, Lưu Vũ khẽ cười.

Em yên tâm, anh sẽ luôn quan tâm đến anh ấy.

Trên tay Cá Nhỏ vẫn cầm theo bức thư được viết tay, sticker con gấu được dán một góc, là một chú gấu nâu đang nháy mắt.

"Anh và Thao Thao phải đi rồi, chúc em may mắn, con đường phía trước có duyên sẽ gặp lại nhau."

Lưu Vũ sốc lại tinh thần, thận trọng tuyên bố "Nào mọi người. Ra gặp người hâm mộ thôi, để họ đợi lâu quá rồi."

"Tuyệt vời, xuất đạo thôi!" Team 20 hào hứng mở đường.

.

.

"Ánh sáng của đảo Hải Hoa mang theo vô số những dấu chân trưởng thành.

Không khí ẩm ướt chứa đầy những kỷ niệm tuổi thiếu niên đáng quý.

Trong chuyển du lịch hải đảo khó quên này, món quà quý giá do "thời khắc tốt đẹp" ban tặng sẽ cùng các thiếu niên bước tiếp!

Welcome to INTO1"s wonderland."

Dù bạn ở bất kỳ đâu, cũng hãy tin rằng "Tình yêu này vĩnh viễn không mất đi."