Cánh cửa hợp kim trượt sang một bên êm ru, để Hoài Nam bước vào
phòng. Hắn có chút tò mò liếc nhìn xung quanh thật nhanh. Đây
là lần đầu tiên hắn bước chân vào văn phòng của chỉ huy, ấn
tượng vốn có là về một nơi sang trọng bóng loáng hơi hơi sụp
đổ.
Vách tường, và nhất là mặt bàn có mấy dấu bàn tay đập xuống nứt nẻ nhìn rõ rành rành. Qua trận đột kích vừa rồi, Hoài
Nam rõ ràng căn cứ này được tổ hợp từ mấy tỷ tỷ tấm nano
machine, vốn có khả năng tự tái tạo vượt bậc, vậy mà những
vết nứt nẻ vẫn phủ đầy căn phòng như vậy, nói rõ lên là chủ
nhân của nó chẳng buồn quan tâm đến ngoại hình của nó chi cả.
Cơ mà cái bàn tay thô bạo nào dám tác quái trong căn phòng này, hẳn cũng là tin thời sự đáng giá lắm, chỉ tiếc là nhìn thì không thể đoán nổi.
Mặt bàn chứa đầy giấy tờ ngổn ngang khắp nơi, liếc sơ thấy
trong đó cũng có vài báo cáo của mình được xếp tùy ý ở đó, hiển nhiên chưa ai thèm xem, ngẫm lại thì từ hôm đó đến giờ,
hắn chưa từng nhìn thấy King của IMI, tư lệnh cao cấp nhất của
lần viễn chinh này. Thậm chí mấy đoạn video dựng sẵn để tuyên
dương phát biểu về chính nghĩa chiến tranh cũng chẳng thấy,
hình tượng tư lệnh tròn méo ra sao chẳng ai biết ngoại trừ
lãnh đạo cao tầng các cấp. Khiến cho đám binh lính ở dưới
cũng được một trận tù mù tha hồ suy đoán. Thế nhưng sau sự
kiện tổng tấn công với liên quân thập đại phái, quân lính liên
hiệp quốc đã rút về trái đất hoàn toàn, ở lại chỉ còn toàn các sĩ quan và đám phi công clone được sản xuất hàng loạt, ai
cũng bận việc nấy, chẳng còn tâm trí đâu mà tán nhảm về cấp
trên.
Có thể nói, tiên giới chiến cho tới giờ phút này, chỉ còn duy trì hoàn toàn bằng tài lực và nhân lực của tập đoàn IMI.
Một gã sĩ quan LHQ như hắn còn ở lại đây là rất hiếm. Mà cho
dù là hắn, cũng đổi sang quốc tịch IMI rồi, bái bái liên hiệp quốc. Chim khôn chọn cây mà đậu.
Quay lại về gian phòng, tổng thể mà nói thì cấu trúc của nó
cũng khá cách tân, nếu bỏ đi mấy vết nứt như mạng nhện trang
trí kia thì vẫn đảm bảo được đơn giản thực dụng mà không mất
mỹ cảm. Nhưng về kiến trúc gì đó thì Hoài Nam chịu, hắn vốn
cũng chẳng quan tâm, căn phòng này trong mắt hắn vẫn rất cao
cấp, đơn giản là vì mỹ nữ đang ngồi ở ghế chủ tịch kia.
Quyền thống lĩnh của lần viễn chinh này, Stellar Verminton, Queen thứ nhất của IMI, vợ cả “trên danh nghĩa” của tổng tư lệnh.
Cô ta đeo một cặp kính gọng đen dày, gác trên sống mũi ngẩng
cao mà vẫn thon gọn của người đẹp phương tây, mái tóc màu vàng mềm mại búi lên sau đầu, tóc mái rẽ sang theo hai gọng kính ôm trọn bờ má trắng mịn, từng cái giơ tay nhấc trân đều tràn
ngập phong vị thành thục. Bộ đồ công sở với áo trắng và váy
đen ôm sát ba vòng, thấp thoáng từng đường cong mềm mại. Đôi
mắt màu xanh chăm chú trên đống tài liệu gửi về, đối chiếu nó thật nhanh với báo cáo trên màn hình nổi lơ lửng trên bàn rồi bình thản ký phê duyệt từng chữ. Đối với ánh mắt có chút
thất thần của Hoài Nam, cô ta cũng không phiền hà gì, hiển
nhiên đã quen với chuyện này, gật đầu một cái rồi tiếp tục
chăm chú, ra dấu cho hắn đợi.
Đầu tự sướng nghĩ đến câu chuyện “mỹ nữ tổng giám tốc của
ta” và mấy cảnh nóng trong “chuyện tình nơi công sở”, đợi đến khi Stellar sắp xong việc, Hoài Nam vẫn rất thành thật nhấc tay lên
chào đủ tiêu chuẩn lịch sự.
“Báo cáo, thượng tá Phạm Hoài Nam, có mặt.”
Stellar thở ra một hơi, vươn vai đứng dậy khiến hai quả cầu
trước ngực tận tình khoe khoang độ co giãn mềm mại của mình
là Hoài Nam muốn rớt tròng mắt, trong đầu liên tục gào lên:
“Rơi đi, rơi đi, tại sao tụi bay không rơi xuống chớ, cứ ở đó
làm hại nước hại dận hại tròng mắt của tao chi vậy.”
Mặc cho hắn nuốt nước bọt không còn dám nhìn thẳng vào mình
như một gã trai tân thứ thiệt, vị nữ tổng tài này uyển chuyển vòng qua bàn làm việc đầy giấy tờ lộn xộn, bước tới tủ đồ
uống, chọn bừa một gói café pha sẵn rồi đổ vào cốc, pha nước
nóng, nghiêng đầu hỏi hắn:
“Anh có muốn uống gì không !?”
Đại khái là thụ sủng nhược kinh, Hoài Nam tặc lưỡi:
“Ặc, ở đây có những gì vậy !?”
Stellar cười nói:
“Cái gì cũng có.”
Nói xong miết nhẹ lên vách tường, một hàng dài đủ thứ rượu xa hoa nhất trên thế giới hiện ra như ảo thuật, thậm chí còn có
mấy hộp thủy tinh tựng hạt café nguyên gốc còn chưa xay. Hoài
Nam choáng ngợp, chỉ riêng mấy cái chai trong này thôi, đủ cho
nhà hắn sống từ giờ đến già vẫn chưa hết. Đều nói tập đoàn
IMI tài đại khí thô, tiền nhiều như rác, bây giờ mới tận mắt
được chứng kiến. Stellar không nói ngoa, bất kể thứ đồ uống xa
xỉ nào, cái kệ này đều đã tập trung đầy đủ hết rồi.
Hoài Nam nhìn đống chất lỏng đủ loại màu sắc có giá trị
bằng cả trăm lần mình đi bán nội tạng mà ái ngại, liền ngại
ngùng nói.
“Ấy, vậy cho tôi lon coca là được rồi.”
Lập tức vẻ mặt Stellar có chút mất tự nhiên, Hoài Nam cho rằng mình quá tùy tiện, liền ráng bổ xung thêm:
“Ừm, loại không có đường ấy, rất tốt cho sức khỏe.”
Stellar cười khó coi nói:
“Đợi một chút.”
Sau đó gọi trợ lý trên màn hình trong suốt lơ lửng quanh người:
“Tiểu Bạch, chạy về trái đất mua cho tôi một lon coca light.”
Hoài Nam thầm mắng mình ngu, có ai để lon coca lên tủ rượu bao
giờ. Cơ mà tưởng cái gì cũng có chớ. Lãnh đạo, đây là do cô
nói đó nha, tôi cũng không phải cố ý. Hoài Nam quay đầu, lệ rơi đầy mặt. Vội vã xua tay:
“Ấy thôi, không cần, không cần đâu. Nước lọc là được rồi.”
Stellar thở phào gật đầu, hủy lệnh rồi đi tới cái bàn làm
việc, mở ngăn tủ phía dươi, lôi ra một chai nước lọc cho hắn,
khuyến mãi thêm một cái ly thủy tinh sang trọng.
“Quên chưa cám ơn anh, chuyện lúc đó. Làm rất được đấy.”
Hoài Nam đỏ mặt ngại ngùng.
Trận chiến vừa rồi, quả thật hắn có công rất lớn, đó cũng là lý do hắn
được đặc cách lên lon, mặc dù tuổi quân còn rất trẻ. Mặc dù chức vị này
chỉ tồn tại trong nội bộ tập đoàn IMI, không có nhiều thực quyền với
quân đội liên hiệp quốc, thế nhưng giá trị và mức lương của cả hai bên
chẳng thể so sánh. Thậm chí nếu hắn không làm cho IMI nữa, chạy về trái
đất, với cái lý lịch này vẫn sẽ được cất nhắc thăng cấp rất nhanh.
Nhìn nhau một cái, cả hai nở nụ cười gượng gạo, khoảng cách cũng vô hình kéo lại một chút.
…
Hoài Nam rất nhanh nói ra nghi vấn của mình, gói gọn lại trong một câu hỏi đơn giản:
“Nếu như chiến tranh giữa các đại thế giới là sân khấu của
các cận giới hoàng, vậy thì cần quân đội và binh lính để làm gì !?”
Đổi lại là Stellar cho hắn xem hai đoạn video:
Cái thứ nhất là khi Trung Thành dùng AI Prototype sử dụng lực
lượng liên hợp của các GMS và MS bắn ra một mũi tên chí mạng
tới Phi Kiếm.
Cái thứ hai là King của IMI, dùng quần thể chiến hạm chế tạo một đạo ánh sáng quét ngang thần chúng.
“Nếu đã tiếp xúc tới giai tầng này, anh đã nghe nhắc tới danh từ [thế giới lực] chưa !?”
“Thế giới lực !?”
Stellar gật đầu.
“Ừm, lực đảm bảo sự vận hành của thế giới, hướng đạo cho
các linh hồn trở về chân lý, sau đó tiếp tục luân chuyển tạo
ra hình thái sinh mệnh mới. Là lực duy trì mười hai pháp tắc,
ứng với mười hai vị giới hoàng, bao gồm: “Sinh mệnh” , “Luân
hồi”, “Nhân quả”, “Vận mệnh”, “Gϊếŧ chóc”, “Âm dương”, “Ngũ hành”, “Hủy
diệt”, “Trí tuệ”, “Chân lý”, “Thời gian”, “Không gian“. Nó đại biểu
cho thứ viết lên thế giới hiện tại của chúng ta.”
“Sử dụng thế giới lực là đặc quyền của giới hoàng. Thế nhưng nó cũng có giới hạn của mình, nếu như lạm dụng lực không
gian, sẽ khiến không gian sụp đổ. Lạm dụng lực sinh mệnh, sẽ
khiến sinh linh mới trên thế giới không thể ra đời, lạm dụng
ngũ hành, sẽ phiến vật chất phấn toái, v…v… bởi vậy các giới hoàng sẽ không dễ dàng tiêu hao thế giới lực, nhằm tránh cho
thế giới mình chưởng quản sụp đổ.”
“Vì vậy mới dẫn tới hiện tượng, giới hoàng không ra, cận giới hoàng trở thành ngôi sao sáng chói nhất chiến trường.”
Hoài Nam hạ giọng hỏi:
“Vậy chẳng phải nói, ngoại trừ lúc thế giới tồn vong sinh tử, giới hoàng cũng không dễ dàng sử dụng thế giới lực để
nghiền áp đám cận giới hoàng kia !?”
“Cái đó là tất nhiên, sự tồn tại của giới hoàng là do thế
giới thai nghén hình thành, với mục đích tự vệ, chứ không
phải thống trị. Sức mạnh lớn, dĩ nhiên trách nhiệm cũng càng
lớn.”
Hoài Nam cau mày:
“Nói cách khác, với số lượng cận giới hoàng tiếp cận con số
100, giống như thanh Damocles treo trên đầu mỗi người dân trong lục đạo, các giới hoàng cũng không có cách nào ước thúc bọn họ
!?”
Stellar cười nói:
“Bởi vậy, ý nghĩa của binh đoàn được sinh ra.”
Hoài Nam ngạc nhiên, có chút hứng thú:
“Xin hãy nói thêm.”
Stellar mở lại đoạn video khi King dùng lực liên quân trấn áp thần chúng, cười nhạt nói:
“Giới hoàng sở hữu và trưởng quản mọi thứ trong thế giới của mình, có thể điều động thế giới lực, tại sao lại không thể
điều động quân đội !? Hợp kích, tập trung sức mạnh của từng
sinh linh lại cũng không thua gì rút thế giới lực ra để chiến
đấu, có thể nói, đây chính là lực thứ mười ba, lực của con
người, của tập thể. Dưới sức mạnh này, bất kể cận giới
hoàng có mạnh mẽ đến đâu, nếu như không được thế giới lực bảo hộ, cũng chỉ là cặn bã.”
Cô ta ngả người, dựa lưng vào ghế một cách thoải mái, đẩy gọng kính nói:
“Quan trọng nhất, lực thứ mười ba này, có thể tiêu hao, nhưng
cũng có thể bù đắp, thay thế, thậm chí phát triển lên, sử
dụng thoải mái mà không khiến thế giới biến dạng vì hao hụt
thế giới lực.”
Hoài Nam há hốc mồm, Stellar lại không mặn không nhạt mà nói tiếp:
“Quân vì vương mà sinh.”
Nói cách khác, quân đội chính là sức mạnh tư nhân của giới hoàng, không sử dụng thế giới lực.
Dùng để nghiền áp bất cứ gã cận giới hoàng nào dám khiêu chiến quyền uy vô thượng của họ.
Đối đầu với một vị vua nắm binh đoàn của cả thế giới trong
tay, không một tồn tại đơn độc nào có thể kháng cự lại được.