Chương 2: "Cậu vốn dĩ phải toả sáng trên sân khấu."

Edit: Ayujun

———

Nguỵ hiện thực

OOC

TẤT CẢ CHỈ LÀ HƯ CẤU

———

[BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ] [VUI LÒNG KHÔNG MANG RA KHỎI truyenhdt.com]

———

Chương 02: "Cậu vốn dĩ phải toả sáng trên sân khấu."

———

"Cậu thấy không ngon miệng sao?"

Vì lịch trình không trùng, không có cơ hội gặp mặt nên Haechan đã rất háo hức khi soulmate hẹn ra ngoài ăn. Nhưng từ lúc ngồi xuống đến bây giờ, một câu Renjun cũng không nói mà chỉ ngẩn người.

"A?"

Nhìn đối phương giật mình đến mức tóc tán loạn, Haechan lại không nhịn được mà duỗi tay qua xoa đầu ai kia.

"Kiyowo~~~"

Xúc cảm quen thuộc cùng chất giọng không thể quên khiến Renjun hoàn hồn rồi có chút buồn cười.

"Ya! Lee Haechan, sao cậu lại như vậy rồi!"

Vừa nói còn vừa đẩy tay đối phương ra.

"Tại Renjunie đáng yêu quá đó!"

Haechan thuận thế rút tay nhưng ánh mắt vẫn cứ dính lên người trước mặt.

Dựa theo trình tự quen thuộc thì một câu tiếp theo chính là Renjun cường điệu nhắc nhở "Đừng gọi mình là đáng yêu."

Nhưng lần này đối phương lại không đi theo kịch bản.

"Haechan à, sao Chenle hẹn qua nhà chơi mà cậu lại ra ngoài ăn với mình?"

Lee Haechan phụt cười một tiếng.

"Hoá ra khi nãy Chenle nhắn tin bảo không chơi game với mình, hơn nữa còn kéo đen là vì cậu lỡ miệng. Haizz, nghiêm trọng rồi đây, Chenle giận dai lắm. Aigoo, Renjun à, mình phải làm thế nào bây giờ ~"

Nhìn người đối diện bắt đầu diễn, Renjun lại cắn môi dưới, bất giác cậy cậy ngón trỏ tay phải.

"Rốt cuộc là vì sao không đến nhà Chenle?"

Haechan cứng đờ một chút rồi đáp.

"Có thể là so với lẩu và game thì mình càng thích kimchi hầm?"

Câu trả lời tiêu chuẩn khiến Renjun thả lỏng hơn, động tác trên tay cũng ngừng lại. Cậu cười cười với Haechan.

"Mình cũng đoán vậy nên giải thích qua với Chenle rồi. Cậu yên tâm đi, Chenle không giận đâu, cùng lắm là kéo đen vài ngày thôi!"

Nói xong, Renjun liền cúi đầu uống một ngụm canh đã lạnh rồi lẩm bẩm.

"Có chút mặn."

"Mặn sao? Mình thấy khá ổn mà. Hay chúng ta lại gọi một phần đi. Khi nãy cậu đâu ăn nhiều, hơn nữa chén cũng lạnh rồi. Lần này bảo quán cho ít muối chút."

"Không sao đâu. Mình cũng không đói lắm."

Thấy Haechan vẫy tay gọi phục vụ, Renjun liền vội vàng ngăn lại.

Lee Haechan ngẩn người, nhưng sau đó đã nhanh chóng nhíu mày rồi nghiêm túc nhìn ai kia.

"Huang Renjun, hôm nay cậu lạ lắm."

Người được gọi tên bất giác lảng tránh ánh mắt của đối phương.

"...Ý...Ý cậu là sao?"

Haechan thấy vậy lại càng sắc bén.

"Cậu mới nói lắp."

"Mình nói lắp bao giờ? Lee Haechan, cậu đừng có hở ra là trêu mình."

Nhìn một bộ nhất quyết không nói của Renjun, Haechan liền cười lạnh.

"Huang Renjun, chẳng lẽ mình không đủ hiểu cậu sao?"

"Trong lòng có chuyện liền im lặng, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm một điểm. Lúc khẩn trương sẽ đứng không vững, bất giác cậy ngón trỏ tay phải...."

Nói tới đây, Haechan lại cười cười nhìn đối phương đỏ mặt.

"Nói thật nha, Renjun à, lần sau đổi sang ngón khác đi. Ngón trỏ sắp bị cậu cậy bong móng rồi."

Renjun cúi đầu nhìn thoáng qua tay phải rồi như không có gì mà hướng về phía Haechan. Cậu có nên cảm thán quả nhiên là soulmate không? Rõ ràng bản thân đã thấy che giấu rất tốt, cho dù ở cùng ktx như Jaemin bọn họ cũng chưa chắc đã phát hiện. Nhưng ở trước mặt Lee Haechan, cậu có che giấu thế nào cũng chỉ là uổng phí!

Nghĩ đến đây, Renjun lại bất giác nhớ đến những gì Chenle nói.

"Lee Haechan, gần đây cậu rất bận đúng không?"

Biết bản thân nói không lại, Renjun đã nhanh chóng đổi đề tài.

Và đương nhiên hiểu đối phương như Haechan cũng thuận theo mà cúi đầu cười cười.

"Đúng vậy. Cậu cũng biết mà. Năm nay mình bận muốn chết, thời gian nghỉ phép có thể đếm trên đầu ngón tay. Việc muốn làm nhất mỗi ngày chính là chơi game đến hừng đông rồi ngủ đến trời tối!"

Hệ thống NCT này chú định người bận sẽ bận chết, người nhàn sẽ nhàn đến một hai tháng không thấy bóng. Công ty đối xử không công bằng, Renjun cũng từng đau lòng, ấm ức, phẫn nộ, thất vọng, nhưng hiện tại cũng dần quen rồi. Không phải cậu làm không tốt, mà ngay từ đầu đã không ở trong phạm vi của công ty. Bởi vì quốc tịch, bọn họ cảm thấy đầu tư quá nguy hiểm, cho nên cậu nghiễm nhiên trở thành vấn đề mà công ty lảng tránh.

Huống chi so với những người khác, Renjun đã rất may mắn rồi. Bởi cậu còn có DREAM!

Những lời này Renjun chưa từng nói với bất cứ ai. Thậm chí là thân cận nhất như Winwin cũng không.

Từ khi NCT 2021 bắt đầu, nhìn kết quả chia nhóm, cậu chỉ có thể cảm thán là đúng như dự kiến. Đương nhiên là có mất mát, nhưng phần lớn vẫn là "Quả nhiên như vậy".

Vào buổi họp hôm đó, Jaemin, Jeno và Yangyang lo lắng nhìn Renjun, Kun ở một bên an ủi, Chenle thì mắng công ty mấy chục lần.... Nhưng chỉ có duy nhất một người là ôm cậu rồi thảm thiết nói.

"Renjun à, lại phải xa cậu rồi. Nhân lúc hiện tại còn gặp thì mời mình đi ăn đi!"

Thực tuỳ tiện nhưng cũng thoải mái và khắc sâu vô cùng.

Lee Haechan chưa bao giờ ở trước mặt cậu né tránh đề tài. Và nguyên nhân thật sự khiến Renjun không thể nào quên ——

"Renjun à, mình biết đặt tay trên đống lửa rất đau, nhưng dù có bị thương thì cậu vẫn không hề thu tay lại. Cho nên, cậu vốn dĩ phải toả sáng trên sân khấu, không quan trọng địa điểm hay thời gian. Mình tin một ngày nào đó, cậu nhất định sẽ trở thành sự tồn tại loá mắt không ai có thể cản. Ở trong mắt mình, cậu không yếu ớt, cũng không cần mình cẩn thận đối đãi. Cậu chính là —— Huang Renjun!"

Lee Haechan là người bạn hiểu Renjun nhất, cậu vẫn luôn nghĩ vậy.

"Cậu bận thế thì ngủ nhiều hoặc chơi game thả lỏng hơn đi."

Renjun uống một ngụm nước chanh rồi nhíu mày, cậu vẫn không quen uống đồ lạnh vào mùa đông.

Haechan thuận tay lấy ly qua rồi đổi thành nước ấm.

"Đã rõ. Mình đâu phải vua phòng tập Lee Mark."

Nói xong lại nhét ly nước vào tay đối phương.

Renjun cười cười nhận lấy rồi lắc đầu.

"Ya, Mark hyung đâu động đến cậu!"

Nghe được lời này, Lee Haechan đã nhanh chóng phản bác.

"Mặc kệ mặc kệ mặc kệ, Huang Renjun, cậu không được đứng về phía Mark. Lần này comeback anh ấy còn hùa theo Jeno và Jaemin để bắt nạt mình! Không có cậu, không ai đứng ra giúp Haechanie cả. Thậm chí Doyoung hyung còn đứng ở một bên xem trò hay cơ!"

Trước nay đều là Lee Haechan đi trêu người, làm gì có ai động được đến đối phương.

"Chắc chắn là cậu đi trêu bọn họ trước."

Haechan ai oán trừng mắt.

"Huang Renjun, cậu quá bất công, rõ ràng cậu phải đứng về phía mình mới đúng. Sao cậu lại theo phe bọn họ? Mình mặc kệ. Haechanie đau lòng rồi!"

Nói xong còn khoanh tay tỏ vẻ giận dỗi.

Trong DREAM, bộ đôi ồn ào nhất có thể nói là hai người họ. Những lúc không khí quá nghiêm túc, cả hai sẽ không nhịn được mà đi trêu Mark và Jaemin. Thậm chí có khi còn rủ Chenle đi chọc Jeno và Jisung. Để rồi đến khi bị phản công, cả hai sẽ cùng nhau chạy trốn hoặc chống cự...

Cho nên ở trong lòng Lee Haechan, cậu và Renjun là cùng phe. Những người khác ở ngoài vòng, còn bọn họ là người một nhà!

Nhưng từ khi NCT 2021 bắt đầu, không có Huang Renjun, cậu chỉ có một mình.

"Ok ok. Sau khi về mình sẽ mắng Jeno và Jaemin một chút. Sao bọn họ lại có thể bắt nạt FullSun của chúng ta như thế chứ."

Renjun bất đắc dĩ dỗ dành.

"Còn Lee Mark nữa!"

"Lee Haechan, một vừa hai phải thôi. Mình không gặp được anh ấy thì mắng vào mắt à?!"

Renjun chẹp miệng giơ nắm đấm lên đe d0ạ.

Biết rõ giới hạn của soulmate như Lee Haechan đương nhiên sẽ lập tức im lặng rồi "khoá miệng".

Thấy đối phương không lên tiếng, Renjun liền nhìn đồng hồ. Đã gần 9 giờ.

"Thôi thôi, cũng muộn rồi. Ngày mai cậu còn lịch trình nữa. Về sớm nghỉ ngơi một chút đi."

Nói xong, cậu đã đứng lên cầm lấy áo khoác, một bên vừa mặc vừa hỏi.

"Mình gọi xe về. Còn cậu thì sao? Anh quản lý đón hay cũng gọi xe?"

"Sao cậu biết ngày mai mình có lịch trình?"

Renjun cảm thấy hôm nay Haechan hỏi đặc biệt nhiều.

"Jaemin bảo 6 giờ phải đến địa điểm quay. Hai người cùng nhóm nên chắc chắn ngày mai cậu cũng phải dậy lúc 5 giờ."

Đột nhiên bị nhắc phải dậy sớm khiến Haechan suy sụp.

"A a a a......."

"Ya! Cậu điên rồi à! Chỗ này là nơi công cộng!"

Renjun xấu hổ nhìn những ánh mắt tò mò hướng về phía này rồi nhanh chóng túm chặt Haechan để cảnh cáo.

Được nước làm tới, Lee Haechan thuận thế ôm lấy Renjun rồi oán giận.

"5 giờ không dậy nổi...."

"Cậu có thể!"

"Không thể!"

"........"

"Lee Haechan, nhân lúc mình còn dễ nói chuyện thì nhanh chóng buông tay ra!"

Renjun vừa nói vừa đưa áo khoác cho người bên cạnh, sau đó tự mình ra cửa.

Haechan vội vã theo sau.

"Anh quản lý về rồi. Mình phải tự quay lại nhưng không muốn chút nào...."

Nhìn vẻ mặt ủ rũ của đối phương, Renjun liền do dự.

"Hay.... tối nay cậu qua ktx DREAM ngủ đi?"

Thấy Haechan đột nhiên ngẩng đầu, cậu nói tiếp.

"Dù sao đồ của cậu vẫn còn. Hơn nữa ngày mai anh quản lý cũng phải tới ktx bên này."

Nói xong lại thêm một câu như có chút hối hận.

"Nếu cậu không muốn thì nhanh về ktx 127 đi."

"Mình muốn!"

Haechan nhanh chóng đáp.

"Nhưng phòng của mình với Mark nhường cho Sungchan và Shotaro rồi."

Nói xong còn nhìn chằm chằm Renjun.

"Vậy ngủ với Jisung. Thằng bé ở phòng đơn."

"Không được. Jisung ngáy ngủ!"

"......"

"Vậy cậu về ktx 127 đi!"

"Renjun à, chẳng lẽ chỉ có maknae ở phòng đơn sao?"

"Đúng vậy!"

Huang ở phòng đơn Renjun nói dối không chớp mắt.

"....."

Lee Haechan cạn lời.

"Huang Renjun, mình ngủ với cậu!"

"Không được!"

Thấy Renjun bước nhanh về phía trước, Haechan liền túm chặt lấy tay cậu rồi làm nũng.

"Ngủ với Haechanie đi mà ~"

Renjun dừng bước rồi liếc đối phương một cái.

"Lại bóp giọng thì biến về ktx bên kia ngay cho mình!"

Biết đây là đồng ý, đôi mắt của Haechan bỗng sáng rực. Cậu vội vàng đáp.

"Đã rõ!"

Nói xong còn hào hứng ôm tay kéo Renjun tiến về phía trước.

"Ya, Lee Haechan, cậu đừng ôm tay mình, tránh xa một chút!"

Thấy khoảng cách giữa cả hai càng ngày càng gần, Renjun liền không nhịn được mà cảnh cáo một câu.

"Không được, ôm sẽ ấm hơn. Renjun à, cậu không lạnh sao? Mình thì sắp chết cóng rồi. Nhưng ôm sẽ không lạnh nữa."

Có lẽ nhích lại gần nhau thật sự ấm hơn nên cuối cùng Renjun cũng từ bỏ chuyện đẩy Haechan ra.

Một lát sau, nhìn con đường vắng vẻ vì trời đông giá rét, Haechan lại đột nhiên đưa ra đề nghị.

"Dù sao cách ktx cũng không xa. Chúng ta tản bộ đi!"

Bị gió lạnh Seoul thổi run bần bật, Huang Renjun hoàn toàn làm lơ đề nghị khác người kia.

"Renjun à, bây giờ rất ít người, không ai thấy đâu. Hơn nữa khi nãy cũng ăn nhiều mà, chúng ta tản bộ tiêu thực đi."

Lee nhất quyết không từ bỏ Haechan tiếp tục thuyết phục.

Còn Renjun thì vẫn từ chối.

"Mình không ăn nhiều, không cần tiêu thực."

"......"

Nhớ đến chuyện đối phương thật sự không ăn bao nhiêu, Haechan bỗng không biết phải đáp lại như thế nào....

Nhưng nếu dễ dàng từ bỏ thì cậu đã không phải là Lee Haechan.

"Kéo búa bao!"

"Cái gì?"

"Kéo búa bao. Nếu cậu thua, phải đồng ý tản bộ. Còn nếu mình thua, chúng ta tiếp tục đợi taxi."

Haechan cười cười, giống như tin chắc mình sẽ thắng.

Mà kết quả thật sự chính là như vậy.....

Trên đường về ktx, Renjun thấy người bên cạnh cười trộm liền thề không bao giờ đánh cược với Lee Haechan nữa, tuyệt đối!

"Cậu nhất định sẽ tiếp tục đánh cược với mình!"

Không biết là do ăn ý hay trùng hợp, nhưng Haechan giống như thật sự có thể nghe thấy tiếng lòng của cậu.

Renjun:......

"Mình không cược!"

"Cậu sẽ!"

"Tuyệt đối không!"

"Cậu sẽ cậu sẽ cậu sẽ....."

"Ya! Lee Haechan, cậu phiền chết đi được!"

Dưới màn đêm giá buốt, có hai thanh niên trẻ tuổi cãi cọ ầm ĩ cả một đoạn đường. Những lúc ngẫu nhiên có người lướt qua, bọn họ đều sẽ kinh ngạc nhìn cậu trai trẻ trông thực ngoan ngoãn kia đuổi đánh thanh niên còn lại, để rồi cảm thán một câu: Tuổi trẻ thật tốt.

Vào khoảnh khắc ấy, bọn họ giống như hai người bình thường nhất thế gian. Cãi cọ, đùa giỡn, đột nhiên cất tiếng cười, để rồi nắm chặt tay nhau bước đến cuối con đường.

- tbc-