Chương 13: Ngày nhớ đêm mong

Hạnh Nhi muốn quay đầu lại người mà mình ngày nhớ đêm mong nhưng lại bị hắn ôm chặt lấy, đầu vùi vào bên cổ nàng, không cho nàng quay lại.

“Mặc Nhi, để ta nhìn xem.”

Cố Mặc buồn bực: “Nhị tẩu nhìn Mặc Nhi rồi lại không nhịn được thì sao. Mặc Nhi không nhịn được đâu.”

Hạnh Nhi nghe xong lại thấy đau lòng.

Cố Mặc ôm nàng chặt hơn: “Mặc Nhi xin lỗi nhị tẩu. Nhị tẩu thương yêu Mặc Nhi như đệ đệ trong nhà mà Mặc Nhi lại.. lại…” Thanh âm hắn nghẹn lại.

Hạnh Nhi chua xót dỗ dành: “Mặc Nhi, Mặc Nhi không làm sai gì cả, Nhị tẩu không giận.”

Cố Mặc lắc đầu: “Mặc Nhi đáng chết…”

Hạnh Nhi xoay người bịt miệng hắn lại, “Đừng nói linh tinh, nhị tẩu giận đó.”

Cố Mặc nhìn nàng không nói gì.

Hạnh Nhi nhìn hắn từ trên xuống dưới, thấy không có gì mới cười: “Mặc Nhi, tẩu ở nhà chờ đợi lo lắng lắm có biết không?”

“Mặc Nhi… Nhị tẩu muốn Mặc Nhi sao?”

“Phải.”

Cố Mặc lại ôm nàng vào ngực, khàn giọng, “Nhị tẩu, Mặc Nhi cũng muốn tẩu đến chết đi được.”

Hạnh Nhi nghe vậy, trống ngực đập liên hồi, vươn tay ôm eo hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong ngực hắn.

Cố Mặc vuốt ve lưng nàng. Hạnh Nhi chỉ mặc một lớp áo ngủ mỏng, lúc này động tình, cặρ √υ" mẫn cảm đã dựng thẳng lên, núʍ ѵú cũng bắt đầu sưng lên.. cách một lớp quần áo bị ma sát trong ngực Cố Mặc.

Hai tay Cố Mặc nóng bừng xoa lưng nàng, kéo theo từng đợt du͙© vọиɠ. Rồi một tay hắn nâng cặp mông đang vểnh lên của nàng, đi lại phía rừng trúc chỗ hòn non bộ.

Hạnh Nhi rên lên, chỉ thấy Cố Mặc hai mắt đỏ rực, nhuốm màu du͙© vọиɠ yên lặng nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống. Hạnh Nhi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Cố Mặc giữ cằm nàng lại, buộc nàng nhìn, thanh âm khàn đi: “Nhị tẩu, Mặc Nhi đau đớn lắm. Mỗi đêm không có nhị tẩu, chỉ cần nghĩ đến tẩu thôi đã cứng lên đến đau, đau đến không ngủ được.”

Nói xong liền bung vạt áo ra, đưa tay Hạnh Nhi đặt lên trên dươиɠ ѵậŧ mình.

Hạnh Nhi lại một lần nữa sờ dươиɠ ѵậŧ của tiểu thúc phụ, nhưng tâm trạng hoàn toàn khác lần trước. Trong ngực nàng lúc này tràn đầy yêu thương, đỏ mặt, không cự tuyệt, dịu dàng vuốt ve dươиɠ ѵậŧ vừa thô vừa dài, thấp giọng: “Mặc Nhi, đừng sợ, tẩu sẽ giúp.”

Cố Mặc mừng rỡ: “Nhị tẩu, tốt quá rồi, Mặc Nhi đau lắm.. nhị tẩu vừa sờ vào liền không đau nữa..”

Hạnh Nhi lại vuốt ve, côn ŧᏂịŧ lại càng to hơn trong bàn tay nàng. Tiểu huyệt mới một giờ trước còn bị Cố Đồng chơi xong giờ lại ngứa ngáy bắt đầu nứиɠ lên, nàng hừ mũi, khuôn mặt nóng bừng.

Cố Mặc van nài: “Nhị tẩu, Mặc Nhi xoa xoa hoa tâm của tẩu được không?”

Hạnh Nhi mắc cỡ không dám ngẩng đầu, không đáp. Cố Mặc liền nâng mông nàng, nhấc váy lót ra, vật cứng nóng bỏng kia lập tức chạm vào tiểu huyệt của nàng.

Tuy ánh sáng mờ ảo không nhìn rõ nhưng Cố Mặc hoàn toàn cảm nhận được nhiệt khí ở bên dưới, nhẹ nhàng đâm mọt cái, dâʍ ŧᏂủy̠ theo khe mông chảy xuống, côn ŧᏂịŧ của Cố Mặc cũng trơn ướt một mảnh.

“Nhị tẩu vẫn ướt quá.. nóng quá.. Mặc Nhi thích lắm.. hận không thể vùi bên trong mãi mãi..”