Chương 30: Tiết tháo bị ăn mất rồi

Diệp Tử ngẩng đầu liếc nhìn Tô Li, phất phất tay với hắn, Tô Li cười mở miệng nói.

“Nương, ta giúp ngài nấu cơm.”

“Ai da, hóa ra biết nấu à?”

Tứ thẩm bên cạnh thấy hắn lớn lên tinh xảo, liền chọc hắn cười nói.

“Làm chúng ta nếm thử tay nghề của tân lang nha.”

Tô Li nhấc chân chuẩn bị tiến vào, Diệp mẫu vội vàng ngăn cản hắn.

“Nam nhân ngươi như thế nào có thể tiến vào phòng bếp? Mau ra cùng đám tiểu tử kia chơi đi, cơm một lát liền chuẩn bị xong ngay.”

Diệp Tử đối hắn liếc mắt ra hiệu, ý bảo hắn đi mau, Tô Li nhìn nàng một cái, thấy biểu tình xem kịch vui của mấy thím tức phụ, hắn mới đỏ tai, xoay người rời khỏi.

“Tử nha đầu, ngươi ở bên nhà trai sẽ không bắt con trai nhà người ta nấu cơm đấy chứ?”

Diệp mẫu xoay người lại chất vấn Diệp Tử, tục ngữ nói nữ nhi giống mẹ, tuy rằng Diệp Tử thay một cái linh hồn, nhưng nhân phẩm tính tình cùng với nguyên thân y như đúc, nếu không thay đổi người khác, cha mẹ thân sinh cũng không phát hiện ra.

Bởi vì là đứa nhỏ đầu tiên trong nhà, từ nhỏ lại lớn lên băng tuyết đáng yêu, nguyên thân Diệp Tử cơ hồ là kiều dưỡng lớn lên, trong nhà mấy huynh đệ đều phụ giúp nàng, mấy đệ đệ còn nhỏ hơn nàng mấy tuổi từ nhỏ sẽ cướp việc làm giúp nàng.

Bởi vậy dưỡng nàng thành bộ dáng tính tình lười biếng, cùng nữ hài gách vác việc nhà lao động cần cù khác so, nàng hoàn toàn chính là phản diện giáo tài.

Một người cực kì khôn khéo như Diệp Mẫu, nếu không phải đem tình cảnh Tô gia biết đến rõ ràng, cũng sẽ không đồng ý gả nữ nhi nàng qua đâu, lại còn là làm cộng thê cho mấy huynh đệ Tô gia, thanh danh không dễ nghe, nhưng so với gặp cảnh chịu khổ bần cùng, có hơn chứ không kém, thanh danh lại là cái gì?

Tốt xấu gì cũng không làm nữ nhi nàng bụng đói.

Nhưng lười cũng có mức độ, liền cơm đều không làm, còn làm nàng thành cái gì?

“Nương ta không có….”

Tuy rằng ở chung không lâu, nhưng Diệp Tử đối với nương nàng cũng là cực kì hiểu rõ, vì tránh làm cho mình bị mắng một hồi, nàng vội vàng thề thốt phủ nhận.

“Tam thẩm, ngươi thấy hết rồi đi! Tân lang nhân phẩm tướng mạo đều tốt, tuổi còn nhỏ liền biết đau lòng cho người khác, nếu là giống cái thứ ác ôn kia của Lan nha đầu ta, làm gì có đến ngươi đau lòng.”

Đại bá nương của Diệp Tử một bên nói.

Diệp Lan đứng hàng thứ hai, nhỏ hơn Diệp Tử mấy ngày tuổi, mới vừa thành thân hơn ba tháng, trượng phu cả ngày chơi bời lêu lổng, Diệp Lan có thai còn phải xuống ruộng làm việc, tháng trước lên núi đốn củi ngã xuống, thiếu chút nữa đẻ non, sau khi nàng nghe nói xong không ít tức giận qua đến, chạy nhanh đem người tiếp về nhà ở.

Diệp Linh đang vặt đồ ăn, xem xét Diệp Tử liếc mắt một cái liền rũ lông mi.

“Đậu que bị thiếu, Tử nha đầu lại đi hái một ít về đi.”

Diệp mẫu ban đầu tính toán dùng đậu que xào với khoai tây, nấu một mâm đồ ăn là được, ước chừng lễ vật hồi môn tân lang mang qua, nàng cũng không quá keo kiệt, tính xào hai bàn, tốt xấu làm người ta ăn no lại trở về.

Diệp Tử mang rổ ra cửa, mới đi vài bước cảm giác phía sau có người, nàng quay đàu lại nhìn, là Diệp Bân đi theo nàng.

“Tỷ không phải sợ côn trùng sao? Ta đi thôi.”

Diệp Bân tiếp lấy rổ từ trong tay nàng.

Diệp Tử xoay người chuẩn bị trở về, Diệp Bân giữ nàng lại.

“Có quả nho 萢*, muốn ăn sao?”

*Dò từ điển không ra, mà cái này là quả chắc luôn, tại có bộ thảolà trái quả, bộ thủymọng nước, từ bao 包, nên ed nghĩ mấy trái mọng nước nên dịch đại là quả nho :v

“Ở đâu?”

Diệp Tử lập tức lung ta lung tung mà đi theo, quả nho đỏ tươi chín mọng, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn , liền sẽ hóa thành nước sốt chua chua ngọt ngọt, là loại trái cây không gì sánh nổi, đời trước nàng cực kì thích ăn.

Đi đến đất trồng rau, Diệp Tử tìm chung quanh một vòng, một bụi nho sinh trưởng cũng không tìm được.

“Ở đâu vậy?”

Diệp Bân chỉ bên cạnh đường nhỏ, Diệp Tử từ bên cạnh chuyển tầm nhìn qua, một thanh niên mười bảy mười tám tuổi cao gầy đang đứng ở giao lộ nhìn nàng, trên tay dùng lá đựng nho màu đỏ hơi ướŧ áŧ.

Diệp Tử dừng bước chân lại, thiếu niên này nàng biết, là Diệp Minh nhà Canh thúc, tính ra bọn họ là quan hệ huynh đệ họ hàng.

Nàng ẩn ẩn cảm thấy ánh mắt thiếu niên nhìn nàng, không giống như đường ca nhìn đường muội, nàng không có chút kí ức về hắn.

“Cho muội.”

Diệp Minh đi tới, đem theo quả nho đưa đến trước mặt nàng.

Diệp Tử nhìn nho đỏ tươi nuốt một chút nước miếng, do dự không có duỗi tay nhận.

Diệp Minh nhìn nàng, duỗi tay cầm lấy tay nàng mở ra, đem nho đựng trong lá cây cẩn thận chuyển qua tay nàng, Diệp Tử chú ý đầu ngón tay hắn có vài vết máu nhỏ.

Loại nho này mọc lên ở ven đồng ruộng, cây rậm rạp gai nhỏ, thời điểm hái quả thực dễ dàng bị gai nhỏ đâm bị thương, đột nhiên Diệp Tử cảm thấy mấy quả nho trên tay mình thật bỏng tay.

Diệp Minh đem nho bỏ vào tay nàng, xong liền quay người đi.

(Ed: ôi anh trai nắng ấm áp ghê mà tội cái anh hết vai rồi :v)

Diệp Tử nhìn hắn rời đi nhanh chóng, cúi đầu rối rắm nhìn nho trên tay mình hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định là không cần lãng phí, đi qua đút Diệp Bân một quả, sau đó mình ăn một quả, hai tỷ đệ mỗi người một viên, thực mau liền đem một ít quả nho đều tiêu diệt hết.

Diệp Bân nhìn tỷ tỷ vô tâm vô phổi đi trước mặt hắn, liếc mắt về hướng rừng trúc, đôi mắt lóe lên, bước chân hắn như gió đi lên phía trước nàng.

“Đệ chạy nhanh như vậy làm gì, từ từ đợi ta!”

Diệp Tử sợ rắn, ngày thường một mình nàng đều rất ít chạy qua hai mé đồng ruộng, sợ rắn tránh mùa ngủ đông ở gần, thấy Diệp Bân sải bước đi nhanh phía trước, nàng vội vàng chạy chậm đuổi theo.

…………..