Chương 29: Tiểu nương tử nhà ai lớn lên xinh đẹp như vậy

Tô Diệp dựa vào trên trụ giường, mắt đào hoa hơi rũ xuống, tay hắn nắm chặt đến khớp xương có hơi trắng bệt.

“Lấy quần áo thay mới ra đi để chuẩn bị ra ngoài.”

Tô Ngạn hôn lướt qua nàng một chút liền ngừng , sau đó buông nàng ra.

Trong lòng Diệp Tử đập thình thịch, cúi đầu hơi thất thần lựa lựa ở trong rương đồ, nàng chọn một kiện áo thêu thủy tiên màu xanh xen hồng, cùng váy lụa màu vàng nhạt, đi đến trước giường, đem quần áo mặc hôm qua cởi xuống rồi thay quần áo mới.

Hai huynh đệ Tô gia nhìn vào tân nương tử mỹ lệ rực rỡ hẳn lên, nàng duyên dáng yêu kiều giống như đóa hồng đào nở rộ đầu xuân, kiều nộn tươi sáng.

Tay Tô Diệp nhẹ véo mặt nàng, hắn nói đùa cười,

“Đây là nương tử nhà ai mà lớn lên lại xinh đẹp như vậy?”

Diệp Tử kéo tay hắn xuống, không có lập tức buông tay, mà dùng tay áo che chắn đem tay hắn lặng lẽ đan xen với tay mình, cùng mười ngón tay của hắn nắm, lòng bàn tay dán vào lòng bàn tay hắn.

Nhận thấy được động tác thân mật của nàng, mắt Tô Diệp liếc nàng một cái, khóe miệng hắn hơi nâng lên.

Bàn tay khác nắm chặt vào nhau ban đầu dần dần buông lỏng ra.

Đào nguyên thôn của Tô gia cùng hạnh hoa thôn cách một ngọn núi, đoàn người mang theo quà tặng, đi vòng qua dưới chân núi, hơn mười lăm phút sau liền đến hạnh hoa thôn.

Nhìn đến đoàn người bọn họ xuất hiện, không ít thôn dân đều ra xem náo nhiệt, tuy rằng nơi này mấy huynnh đệ cùng cưới một thê tử không phải chuyện hiếm lạ, nhưng vẫn là số ít, đa phần đều là một vợ một chồng.

Bởi vậy đại nữ nhi Diệp gia mang theo mấy trượng phu hồi môn, khiến cho không ít người chú ý lễ vật.

“Không phải nói năm huynh đệ sao? Như thế nào hồi môn chỉ có ba người?”

Mấy nữ nhân đóng đế giày trong viện đang ở cửa thôn nhìn bọn họ, trong đó có một tức phụ hơi trẻ tuổi hỏi.

“Nghe nói là lão nhị vào kinh thi cử, lão tam ở ngoài nhiều năm không có trở về, cũng không biết còn sống hay không?”

Một phụ nhân tầm 30 khác biết chút nội tình trả lời.

“Xem đại cô nương này một thân trang điểm, lại mang nhiều quà như vậy, Tô gia kia cũng không giống như là nghèo đến không có gì để ăn, lão tam Diệp gia kết thân như vậy nhưng xem như kết thân đúng chỗ rồi.”

“Nghe nói lão đại nhà này tham gia quân ngũ lúc trở về có cầm về ít quân lương, hỉ yến bên kia nghe nói làm rất phô trương, đãi món mặn tất cả đều là thịt, cũng không có pha trộn, tấm tắc…..Ta mà có tiền đãi tiệc rượu như vầy, mấy tức phụ đều đã cưới qua cửa rồi.”

“Ngươi nói nghe thật nhẹ nhàng, Tô gia kia không có đất trồng, một ít quân lương kia có thể tiêu dùng bao lâu? Liền tính cưới vào cửa cũng nuôi không nổi.”

“Các người đừng có nói đến chuyện này, tiểu tử Tô gia lớn lên cũng thật là soái!”

“Bà bà* của đại cô nương đã mất, chính là nàng lớn lên tựa như thiên tiên, Huyện thái gia năm đó cầu thân, nếu không phải nàng lấy kéo đặt ngay cổ lấy chết chống đỡ, hiện tại nàng đã là phu nhân của Huyện thái gia!”

*mẹ chồng

Đại cô nương tuổi còn nhỏ tiểu tức phụ khi thấy rõ dung mạo hai huynh đệ Tô gia*liền xấu hổ mà cúi đầu, không dám nhìn nhiều, trong lòng ban đầu đối Diệp đại cô nương gả cho năm huynh đệ còn có điểm đồng tình cùng tâm lý chế giễu, hiện tại đối lập với hán tử nhà mình, lại là một phen tư vị khôn kể.

*không biết sao mẹ tác giả lại chỉ nói có hai người :v

Diệp gia ở đầu thôn đông, lúc này đã nghe được tin, đều ra ngoài sân để nghênh đón bọn họ.

Trừ bỏ cha mẹ huynh đệ Diệp gia, còn có đám người của thúc bá thím cùng huynh đệ tỷ muội họ, người lớn người nhỏ đứng một hàng thật dài.

“Cha, nương, đại bá, nhị thúc, tứ thúc,…..”

Diệp Tử đi lên trước, mở miệng gọi mọi người.

“Cha, nương,….”

Tam huynh đệ Tô gia cũng mở miệng chào hỏi theo nàng, Diệp Tử nhìn thoáng qua bộ dáng Tô Diệp, Tô Ngạn kêu đến thân thiết tự nhiên như vậy, trong lòng nàng lại có cảm giác nói không nên lời.

Tuy rằng đây không phải là cha mẹ chân chính của nàng, nhưng vẫn có loại cảm giác gả cho bọn họ rõ ràng , đặc biệt là khi nghe Tô Li kêu cha mẹ, cảm thấy muốn buồn cười lại bị hắn manh đến không được.

“Ai, ai…..”

Diệp phụ Diệp mẫu liên tục cười đáp lại, nhìn đến quà hồi môn bọn họ mang đến càng là cười đến thấy răng không thấy mắt.

“Mau vào phòng ngồi, vào nhà ngồi đi,….”

Đoàn người vây quanh bọn họ đi vào phòng, Tô Ngạn đem quà tặng trình lên, Diệp phụ cười thu nhận, cũng không mở ra liền, chỉ kêu hai huynh đệ Diệp Thanh Diệp Bân đem đến tây phòng cất vào.

Diệp Tử đi theo vào trong, mở ra trong một cái rương, từ bên trong lấy ra một cái tay nải lớn nặng trĩu, lấy khay đặt đầy điểm tâm cùng kẹo đủ màu sắc đưa cho Diệp Thanh.

“Thanh, đem cái này mang ra bên ngoài đi.”

Diệp mẫu đi vào trong, duỗi tay một phen ngăn lại hắn, đem khay từ trong tay hắn tiếp lấy, đem kẹo bên trong đổ lại hơn phân nửa, mới đưa cho hắn,

“Mang ra ngoài đi.”

Quay đầu chọc trán Diệp Tử một cái, thấp giọng trách mắng.

“Ngươi cái bại gia tử a, đồ vật tốt như vậy liền bỏ vào khay nhiều như vậy mang ra ngoài? Có tiền mua đồ vật tốt như vậy, còn không bằng trực tiếp mang lại đây cho ta hai gánh lương thực.”

Diệp Tử sờ sờ cái mũi, đây cũng không phải nàng mua, buổi sáng xem Tô Ngạn sửa sang lại đồ lễ mới nhìn thấy bên trong có không ít kẹo, bên ngoài có rất nhiều tiểu đệ tiểu muội họ, bọn họ một năm cũng ăn không được kẹo ngon như vậy, liền muốn lấy ra cho họ nếm thử, chính mình khó được kết hôn, cũng muốn chia sẻ cho mọi người cùng vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ ngọt ngào.

Tô Ngạn chuẩn bị thật đầy đủ, trừ bỏ kẹo, còn có mười cân bạch diện, hai chân đùi heo, năm thất* vải bông các loại màu sắc và hoa văn tốt nhất, năm thất vải thô màu đậm.

*thời cổ đại trung quốc đo vải bằng thất, 4 trượng bằng 1 thất, 1 trượng bằng 3.33m.

Diệp mẫu mở ra nhìn, trên mặt mang theo mấy phần vui mừng, trong miệng lại ghét bỏ.

“Mua vải đẹp như vậy làm gì? Trên ruộng cả ngày cuốc đất ai lại mặc đồ đẹp như vậy? Bị nhánh cây câu lấy một chút liền rách.”

“Nương, ngài làm mấy bộ quần áo đẹp dành để khi nào thích thì mặc!”

Diệp Tử lấy lòng cười nói.

Diệp mẫu duỗi tay cầm vải, yêu thích không buông tay mà vuốt lấy.

“Vật liệu này lại không tiện dụng, cửa hàng ở trấn trên bán phải hai lượng một sấp đấy, tiền này đều đủ tiêu cho một năm…”

Bên ngoài có người đi vào trong, Diệp mẫu vội vàng đem cái rương đóng lại, Diệp Tử thấy tiến vào chính là tiểu nữ nhi của nhị bá Diệp Linh, liền cười chào hỏi.

“Tam muội.”

Diệp Linh chỉ nhỏ hơn Diệp Tử một tuổi, năm nay mười bốn, ở hàng tỷ muội nàng đứng thứ ba, đã có hôn phu, nhà trai là con trai lớn của hàng gϊếŧ heo ở trấn trên.

Ở cái nơi ấm no còn là vấn đề như vầy, mỗi ngày có thể ăn thịt là cực kì hạnh phúc, vốn dĩ nàng cảm thấy chính mình trong đám đường tỷ muội gả đi sẽ là tốt nhất.

Nhưng mà vừa mới nhìn đến bộ dạng nhất phẩm của huynh đệ Tô gia, con trai lớn của tên tai to mặt lớn kia liền xách dép cho bọn họ còn không xứng.

Đặc biệt là lão tứ Tô gia, nàng nhìn thoáng qua, trong lòng liền đập bịch bịch, vốn dĩ nàng muốn thuyết phục chính mình, đẹp đẽ có ích lợi gì lại chẳng no bụng được.

Nhưng đi vào nàng vừa thấy Diệp Tử mặc quần áo đẹp, cùng Diệp Thanh mang ra cho mọi người kẹo ngon, rõ ràng nhà người ta không chỉ lớn lên đẹp mà thôi.

Trong lòng nàng không khỏi sinh ra vài phần bất bình, ngoài cười nhưng trong không cười, đem Diệp Tử xem xét tới lui.

“Xem ra đại tỷ gả qua là hưởng phúc đi, tỷ phu nhìn cũng không phải người keo kiệt, như thế nào không bỏ được cho đại tỷ mua một đôi hoa tai hay trâm bạc gì đó?”

Nàng nói, lại lung lay hoa tai bạc của chính mình, đây là tên đồ tể kia đưa thời điểm đính thân.

Diệp mẫu quá hiểu rõ được nữ nhi nàng không thích miệng lưỡi phân tranh, ở một bên mở miệng nói.

“Đồ vật kia không thể ăn không thể uống, mang ở trên đầu chỉ tổ nặng đầu, có tiền mua còn không để mua đồ ăn đi?”

Diệp Tử thấy trên mặt Diệp Linh có chút không được tự nhiên, liền mở miệng chuyển chủ đề.

“Nương, ta giúp ngài nấu cơm?”

Diệp Linh cũng theo vào trong phòng bếp, Diệp mẫu cầm đậu que Diệp Tử mới hái, vừa mới xoay người, liền thấy đứng ở cửa phòng bếp là một cậu thanh niên mười một mười hai tuổi, trên mặt nàng vội vàng mang theo ý cười.

“Ai da tân lang ơi, ngươi đứng nơi này làm cái gì? Mau đi cùng bọn Bân Tử chơi đi.”