Chương 1: Lưu Lạc Đất Khách

Vạn Thú Sơn Lâm, đây là danh hào của địa phương nổi tiếng nhất Tinh Châu. Bản thân nó là một khu rừng có diện tích khá lớn, chiếm một phần tư bản đồ Tinh Châu. Ba phần còn lại lần lượt là Tinh quốc, Hoa quốc và Hỏa quốc.

Ba quốc gia này bao quanh Vạn Thú Sơn Lâm ở chính giữa. Vốn là địa bàn của vị vương giả đứng thứ năm Thiên bảng, Vạn Thú Vương, từ khi tin tức ông đột nhiên biến mất truyền ra, Vạn Thú Sơn Lâm trở thành một địa phận vô chủ, bị ba quốc gia đạt thành hiệp nghị phân chia lợi ích.

Cơ bản là mỗi bên chiếm một phần địa phận dọc theo đường ranh giới nước mình giáp với Vạn Thú Sơn Lâm. Bất quá cũng không phải lập tức thu về tay được mảnh địa phận này mà chỉ có thể từ từ khai thác.

Về phần lý do, khu rừng này tràn ngập các loại yêu thú, còn có mười tòa núi phân chia chín tòa nhỏ xung quanh, một tòa to nhất nằm ở giữa, cứ ba tòa nhỏ vừa hay nằm trong đường giáp ranh giới một quốc gia. Nghe đồn rằng trên mỗi đỉnh núi đều tọa lạc một yêu thú cửu chuyển trấn giữ, riêng tòa núi nằm giữa là một đầu yêu thú thập chuyển.

Tin đồn này là căn cứ vào mười yêu thú thân tín của Vạn Thú Vương lúc trước mà ra, đồng thời trải qua thời gian dài xác thực, lại có người thu được một yêu thú cửu chuyển cùng một tòa núi vào tay, ngay lập tức thông tin đây là truyền thừa của Vạn Thú Vương được chính thức xác nhận. Ba quốc gia đều chấn động kịch liệt vì sự kiện này.

Nguyên văn lời kể của gã may mắn kia là mỗi tòa núi đều lưu lại một tín vật của Vạn Thú Vương, chỉ có đạt được nó mới được yêu thú trấn thủ thừa nhận là truyền nhân của Vạn Thú Vương, và phải canh giữ tòa núi tương đương đến khi chín yêu thú cửu chuyển đều bị thu phục, truyền thừa thật sự của Vạn Thú Vương tại tòa núi trung tâm sẽ mở ra, đón nhận chín truyền nhân tranh đấu với nhau, cuối cùng người thắng lợi sẽ có toàn bộ gia tài của Vạn Thú Vương khi còn sống.

Khoảng gần mười năm sau tại một góc nằm trong Vạn Thú Sơn Lâm tại địa phận Hoa quốc. Hai thân ảnh một nam một nữ ánh chừng hai mấy tuổi, lúc này thương thế đầy mình. Gã nam tử cường tráng tóc trắng dài đến vai, hai tròng mắt đỏ ngàu, bốn chiếc răng nanh đầy máu dài hơn người bình thường gấp mấy lần, lúc này đang nắm chặt viên ngọc trông như giọt lệ màu máu treo trên cổ gã, nhìn về phía người bên cạnh khẽ giọng quát:

"Mau lên! Đạo pháp của ta sắp hết tác dụng rồi!"

Người còn lại là một nữ tử tóc đen dài đến chân, khuôn mặt xinh đẹp, mũi cao hơi nhếch lên một chút, đôi mắt đen tuyền đang đẫm lệ, đôi môi anh đào của nàng trả lời lại:

"Một chút nữa thôi, thϊếp sắp hoàn thành rồi!"

Hai tay nàng lúc này đang không ngừng đổi qua đổi lại các loại thủ ấn phức tạp, dần dần một chú hươu con thân hình mờ ảo hiện lên trước mặt nàng, sau đó nhanh chóng lớn lên thành một con hươu trưởng thành, nhưng thân ảnh vẫn mờ mờ ảo ảo như lúc trước. Hai đầu tấm vải thắt nút trước cổ nó nối liền với cái bọc trên lưng, bên trong là một tiểu hài tử thoạt nhìn mới chỉ mấy tháng tuổi đang ngủ ngon lành. Chợt gã nam tử ho một tiếng, từ trong miệng bay ra một đám máu tươi. Nữ tử lúc này mới lo lắng quay lại:

"Phu quân!"

Gã vội lấy lại hơi rồi nói:

"Tập trung!"

Lúc này nàng mới quay đầu lại, thấy con hươu đang dần dần co lại, nàng vội vàng thi triển thủ ấn, rồi dùng răng cắn một cái vào môi, ngậm vào ngụm máu chảy ra rồi nhổ vào người con hươu. Một lúc sau con hươu đã lớn hết cỡ, tựa hồ to gấp rưỡi lúc trước cơ thể đông kết lại thành thực chất, không khác gì một con hươu bình thường. Nàng khuỵu xuống ôm chặt đứa trẻ trên lưng hươu, giàn dụa nước mắt rêи ɾỉ:



"Con phải sống thật tốt.. nhất định sẽ có một ngày ta tới đón con.. ta hứa!"

Lúc này gã nam tử lại gần con hươu, đôi mắt dán chặt vào tiểu hài tử, tay dứt viên ngọc trên cổ mình ra đeo vào cổ cậu. Khẽ kéo nữ tử ra, sau đó vỗ một cái vào thân con hươu, lúc này con hươu chạy vọt đi, để lại bóng người càng lúc càng nhỏ phía sau. Đến khi con hươu chạy khỏi tầm mắt hai người, gã rống lên một tiếng thật to:

"Lão tử ở đây! Tên tiểu nhân nào muốn chết thì mau đến!"

Trên người gã vẫn còn in đủ loại vết thương, có vết bỏng, vết cắt, có chỗ lại đóng băng, có chỗ còn thủng nhìn được từ đằng trước ra sau, lúc này máu trên người gã như được điều khiển, dần dần bọc quang người gã, rồi khô lại như một bộ chiến giáp, gã rút thanh đao sau lưng ra, thủ thế tại chỗ.

Thương thế trên người nữ tử kia cũng không kém gã là bao, lúc này đang kết thủ ấn, điều khiển một luồng linh khí cản máu từ vết thương chảy ra, đồng thời xung quanh nàng không ngừng hiện ra một loạt những quả cầu linh khí to bằng viên bi.

Rất nhanh, một đám người từ hiện ra trước mặt họ. Có người ung dung ngồi trên một trụ đá to gấp mấy lần hắn, lơ lửng trên không cách mặt đất khoảng một mét, có người lại đứng trên hai quả cầu gió bé tí, cũng lơ lửng cách mặt đất khoảng một mét, có người còn khoanh chân bình thản ngồi trên mai con rùa to như xe tăng, đám người mỗi người một vẻ, áng chừng gần hai mươi người tiến đến bao vây lấy cặp vợ chồng kia, rồi một gã béo đứng đầu đám người, dường như gã là thủ lĩnh, mở miệng nói:

"Còn không khoanh tay chịu trói? Chỉ cần giao miếng ngọc đó ra, lão tử còn xem xét tha cho hai ngươi một mạng. Nên biết, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt."

Gã nam tử nhổ một miếng nước bọt. Nhếch mép lên nói:

"Ta nhổ vào, lão tử còn không rõ loại người như ngươi sao?"

Tên béo thấy thế, toát lên vẻ khinh thường nói:

"Hừ, đến đường cùng rồi mà còn không khoanh tay chịu trói? Ngu xuẩn!"

Đột nhiên một tên trong đám người kêu lên:

"Không đúng, đứa trẻ lúc nãy trên tay các người đâu?"

Gã béo lúc này mới nhìn kỹ, tức giận rống lên:

"Đôi gian phu da^ʍ phụ này! Mau nói tên nhãi ranh kia đâu?"

Gã nam tử nhếch miệng cười:



"Ngươi đoán thử xem?"

Chưa dứt lời, gã đã lao đến tên béo, hung hăng bổ từng nhát đao một vào người gã, nhưng đều bị gã chặn lại, không phải chặn bằng thứ gì khác, mà lại là lớp mỡ dày đặc trên người gã, rồi tên béo gào lên:

"Bắt sống chúng cho ta!"

Đám người nghe thấy lời gã, liền vận dụng từng loại đạo pháp của mình, có loại đánh xa, có loại cận chiến, có loại thì đặc biệt hơn một chút, chính là cưỡi rùa lao tới. Nhất thời, hai bên lâm vào khổ chiến.

Thật lâu sau, tại địa phận Tinh quốc, thân ảnh một người một hươu xuất hiện. Lúc này, phải nói đến điểm đặc biệt của yêu thú trong Vạn Thú Sơn Lâm, đó là chỉ tấn công con người, hoặc yêu thú do con người điều khiển có địch ý với mình, chứ không hề tấn công yêu thú khác. Thậm chí là không săn bắt lẫn nhau, dù là đủ loại ăn thịt, ăn cỏ, ăn tạp xen kẽ nhau, mà chỉ cần hút không khí cũng có thể no. Đây chính là điểm đặc biệt của Vạn Thú Vương, cũng nhờ loại đạo pháp đặc biệt này của ông, mới có thể dưỡng ra cả một rừng yêu thú thế này.

Nói đến, con hươu kia cũng khá khôn lỏi, trên đường nó đều tránh lãnh địa của yêu thú mạnh mà đi, bất quá điểm quan trọng là nhờ vào tác dụng đặc biệt của miếng ngọc trên cổ đứa bé, nên mới không bị đám yêu thú thông thường này phát hiện ra. Cuối cùng xuyên qua Vạn Thú Sơn Lâm chạy đến địa phận Hoa quốc.

Con hươu này lại né né tránh tránh mấy gã mặt mũi dữ tợn trong rừng, lúc này nhìn thấy một bà lão mặc một bộ cà sa màu nâu, nó mới tiến lại gần, cúi thấp đầu xuống hiện ra một đứa bé trước mặt bà, đứa bé nhìn thấy bà liền cười tít mắt lại, hai tay giơ về phía bà vẫy vẫy. Bà lão thấy vậy, tuy trong lòng đang ngạc nhiên vạn phần, nhưng dường như hiểu được ý của con hươu, bà giang tay ra ôm đứa bé vào lòng.

Vừa xong, con hươu như nước bốc hơi, dần dần biến mất, hiện lên một dòng chữ dưới mặt đất. Lão bà đọc xong dòng chữ liền thở dài một cái, rồi mang đứa bé rời đi.

Thân ảnh bà lão rời khỏi khu rừng, đi một đoạn đường khá dài, rồi leo lên một tòa núi. Núi này được gọi là núi Sơn Quy, vì địa hình khá đặc biệt, trên đỉnh núi là một mặt đất phẳng, rộng khoảng hơn trăm mét vuông, hơi lõm về chính giữa một chút.

Người ta đồn rằng ngày xưa Trư Thiên Vương đã ngồi trên đỉnh núi này, mới khiến nó lõm xuống như vậy. Trư Thiên Vương này là nhân vật đứng thứ tám Thiên bảng, đã xuất hiện từ gần một ngàn năm trước, hiển nhiên sẽ có rất nhiều sự tích về gã được lưu truyền từ xưa đến nay, dù chỉ là lời đồn đi chăng nữa.

Lão bà tiến gần đến đỉnh núi, trước mặt bà hiện lên một ngôi chùa, bà bước đến cổng chùa, lúc này tiểu sư nhỏ tuổi đứng gác chắp tay cúi đầu về hướng bà hành lễ:

"Thỉnh an chủ trì."

Bà ừm nhẹ một cái, rồi tiếp tục đi vào trong. Tiểu sư nhìn thấy đứa bé trong tay lão bà, thầm nghĩ:

"A, lại có thêm tiểu sư đệ rồi, mà cũng bé quá, tiểu sự đệ thật đáng thương. Haizz"

Lão bà bước vào một gian phòng, đặt đứa bé xuống giường, căn dặn vị sư trẻ tuổi một lúc, rồi rời đi. Lúc này đứa bé mới bật khóc, làm cho hai đứa bé trạc tuổi hắn bên cạnh tỉnh giấc, cũng khóc theo. Vị sư trẻ thấy vậy liền thở dài một tiếng, rồi chạy đến dỗ dành ba đứa nhỏ.