Chương 5: Gia nhập Chiến Thiên Tông

Nói xong hắn liền xoay người, bước vào trong doanh trại thủ lĩnh, hắn muốn nhìn xem, mấy tên này làm sơn tặc thì có thu hoạch gì tốt không, trước mặt hắn lúc này là một cái giường đơn sơ, một cái bàn 2 ghế hắn lục soát xunh quanh, nhưng không tìm được thứ gì hữu ích, hắn tặc lưỡi đỉnh xoay người chợt, hắn thấy dưới cái giường có một mật đạo, hắn nhếch mép cười:- Cuối cùng cũng thấy.

Hắn bổ đôi chiếc giường, sau đó mở mật đạo kia, hắn xuống dưới tầng hầm, bên trong chất đầy kim tệ cùng những đồ vật khác khoảng 300 vạn kim tệ, cạnh đó có một rương màu vàng Lâm Phong không chút do dự mở ra, bên trong toàn là linh thạch, Lâm Phong gật đầu có khoảng 50 linh thạch, không nhiều lắm, hắn xem xét một lúc chợt hắn thấy một cái vòng, được quấn chặt trong lớp vải, dày khoảng 1.5cm hắn mở lớp vải ra, đập vào mắt hắn là một cỗ sát khí cực kỳ mãnh liệt, hắn đột nhiên đầu óc choáng váng, bắt đầu chìm vào hôn mê, hắn hoảng sợ vội kìm nén cơn choáng váng, hắn cố trấn tĩnh muốn bỏ cái vòng này khỏi tay, nhưng kỳ lạ là chiếc vòng này lại chủ động cuốn vào cổ tay hắn, sau đó một cỗ ma khí sộc vào trong đầu hắn, hắn đã không thể khống chế mà rơi vào hôn mê, đúng lúc này hắn đi vào trong linh hồn thần thức, những cỗ ma khí kia đang cố gắng chiếm đoạt ý thức của hắn, linh hồn hắn bên trong không ngừng vùng vẫy, cố chống chọi cái kia ma khí, nhưng cỗ mà khí này quá mạnh liệt, hắn trấn tĩnh lại nghĩ cách để kiểm soát ma khí này:

- Không được, nếu như ta không nhanh chóng loại bỏ đi ma khí này, ta sẽ vì thế mà nhập ma.

Lúc này hắn thử dùng đế chủ thế của một giới trong thần thức nhưng không có tác dụng, hắn sợ hãi đến cả cái này một giới chi chủ còn không thể làm gì nổi nó , rốt cuộc cái này là đồ vật gì, hắn hối hận vì quá tự tin, không xem kĩ đã vội vàng hấp tấp, hắn thử vận dụng mọi cách nhưng vô tác dụng, đúng lúc này chiến hồn đột nhiên xuất hiện, hắn ngạc nhiên chiến hồn có thể sử dụng khi cả trong linh hồn thần thức, tiếp đó Ma Thôn Phệ Long đi tới trước cái kia ma khí, chỉ thấy nó một hơi liền thôn phệ từng chút từng chút, nhưng cũng đã khiến Lâm Phong nhẹ nhõm hơn đôi chút, lúc này hắn hoảng sợ là cỗ ma khí kia không hoàn toàn biến mất, mà vẫn trong ý thức hắn, có lúc sẽ khiến hắn bùng lên sát ý trong vô thức, hắn thầm nghĩ:

- Không được, ta phải khống chế hoàn toàn cỗ ma khí này nếu không, nhất định một ngày nào đó ta sẽ bị nó chiếm lấy cơ hội mà chiếm đoạt.

Hắn vội vàng vận khí, sự dụng năng lực của Mà Thôn Phệ Long, thôn phệ từng chút một, sau đó hắn lại luyện hóa hết thảy, ma khí còn sót lại bên trong đan điền, nó dần hoá thành linh lực để Lâm Phong sự dụng, ma khí này thật sự rất tà, Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, hắn cuối cùng cũng không nhận thấy được một chút ma khí nào còn sót lại, nhưng điều mà Lâm Phong không biết là, hắn hiện tại hai mắt lúc nào cũng đều là một mặt lạnh lùng, thi thoảng lại phát ra cỗ tà khí kia, nhưng hắn lại không biết bản thân đã thay đổi 180° hắn, đứng dậy nhìn xem chiếc vòng tay kia, muốn tháo ra nhưng không được, giống như đã bị dính chặt vào cổ tay của hắn, làm cách nào cũng không bỏ được, hắn nhìn cổ tay này một lúc, đột nhiên hắn cảm nhận được một cỗ liên hệ của hắn với vòng tay, hắn kỳ lạ hắn đã luyện hóa hết ma khí kia rồi nhưng tại sao... hắn không nghĩ nhiều cảm nhận được cỗ liên hệ này hắn thử xem vòng tay này là gì, hắn thử chạm nhẹ vào vòng tay, đột nhiên cả vòng tay lan ra khắp cơ thể hắn, biến thành một bộ giáp, hắn cảm nhận thực lực tăng lên hai lần, nhưng ma khí hắn vừa luyện hóa đang dần hao mòn, sau đó hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, sau đó một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trên tay hắn, thanh kiếm phát ra khí tức cực kỳ huyết sát.

Sau đó, hắn nhẹ vung kiếm dưới mặt đất xuất hiện một đường kiếm dài, hắn kinh ngạc thật sắc bén, nhưng khi hắn sự dụng bộ giáp này linh khí đơn thuần không có tác dụng bổ trở, chỉ có ma khí kia đang dần hao mòn, hắn thử hồi tất cả thầm mừng nhặt được bảo vật, hắn nhìn xung quanh không thấy gì sự dụng được nữa, hắn đang không biết cách nào để thu hồi tất cả, đột nhiên hắn nghĩ tới giới chỉ không gian, nhưng thứ này rất khó mua được, nếu mua thì phải bỏ ra không ít của cái, hắn nghĩ tới cái kia vòng tay, hắn nghĩ đã cái này có thể thành bộ giáp, hắn vừa nghĩ liền làm ngay.

* Vụt *.

Tất cả đồ vật trong phòng đều bị hắn thu hết, hắn ngạc nhiên, hắn chỉ nghĩ thôi nhưng sẽ thật không hy vọng đồ vật này nhiều như vậy biến hóa, hắn lại càng vui mừng, đi lên phía trên hai huynh muội Thiết Ngưu, thấy hắn đi ra ngơ ngác, lúc này khí chất Lâm Phong phát ra hoàn toàn khác biệt so với hắn lúc trước, hai người như đang nhìn thấy một người xa lạ, hắn cả người phát ra khí tức như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, ai nhìn cũng sợ, sau đó Thiết Ngưu tiến lên hướng Lâm Phong hỏi:

- Ngươi có sao không? Vì sao đột nhiên lại thay đổi như vậy.

Lâm Phong giật mình, hỏi lại:

- Ta làm sao? Trên người ta dính gì hả.

Thiết Ngưu một mặt khó hiểu, vừa mới lúc nãy hắn giống như người khác, nhưng giờ thì lại trở về, hắn nghĩ mình đã gặp phải ảo giác, lắc đầu một lúc hắn nhìn về phía Lâm Phong nói:

- Ngươi hiện tại đi đâu, nếu như nói có thể sẽ đi chung một đường.

Lâm Phong gật đầu:

- Thật là chung đường, ta cũng đang tiến tới tông môn chiêu mộ đệ tử hội mà tới.

Hai người kia sắc mặt biến hóa, thầm nghĩ, tên này mà vào trong tông môn chiêu mộ đệ tử hội chắc chắn sẽ bị các tông môn lớn thi nhau tranh đoạt, bọn hắn thật sự để mà so sánh thật là cách như trời với đất, nữ tử bên cạnh nhìn Lâm Phong một lúc rồi đỏ mặt, Lâm Phong không để ý tới chỉ là bước đi tên hướng cái kia thu đệ tử hội bước đi.

Hai ngày sau. Bọn họ cuối cùng cũng đã tới, hắn cùng hai người kia từ biệt, hắn cũng không liên quan đến hai người kia lắm cứu người cũng chỉ là cho hắn lợi, sau đó hắn tìm một quán trọ nghỉ ngơi một hôm, sau đó tông môn chiêu mộ đệ tử hội cũng đã tới, đông nghịt những thiếu niên trẻ tuổi, đi tới còn có cả những đứa trẻ mới 10 tuổi cũng được người nhà dắt tới, hy vọng sẽ có thể đổi đời, sau đó hắn được hướng dẫn đi tới một sân rộng được bao quanh bởi những thạch tượng to lớn, đứng đó là rất nhiều trưởng lão tông môn khác nhau đang đứng nhìn những thiên tài, thí nghiệm thiên phú cùng những thứ khác, hắn nhìn một lúc cũng biết cách thức thu nhận đệ tử, đó là xem thiên phú tu luyện, chiến hồn mấy phẩm, nghị lực và phẩm chất, quan trọng nhất vẫn là thiên phú và chiến hồn, sau đó một thiếu nữ tiến lên bục sát hạch thiên phú, sau đó nàng đặt tay lên tượng đá to lớn màu vàng, chỉ thấy tượng đá phát ra bảy đạo tia sáng màu vàng cực chói mắt, mọi người xung quanh liền kinh ngạc bàn tán xôn xao, sau đó một lão già chuyên môn sát hạch gật gật đầu nói:

- Thiên Phú tu luyện Cao cấp, trong cả Bách Nguyên Đế Đô cũng đã được xếp vào hàng thiên tài.

Sau đó là tới sát hạch chiến hồn, nàng lại đặt tay lên một tượng đá màu trắng, sau đó chiến hồn của nàng tự động xuất ra, Đó là một Băng Điêu Phượng Hoàng, mọi người lại kinh ngạc, lão sát hạch kia lại gật đầu, Lại là một chiến hồn cao cấp, Băng Điêu Phượng Hoàng lục cấp, sau đó khi được lão gia sát hạch kia thông qua, tất cả các trưởng lão tông môn khác nhau nhiệt liệt săn đón, những tiếng cãi nhau thậm chí là, đã đánh nhau, sau đó một tên bụng béo nhìn tên trung niên gầy gò kia mặt mỉa mai nói:

- Ông có tư cách sao cả cái tông môn toàn nam nhân định nhận nàng về để làm lô đỉnh sao, ngươi thật sự là tên không có mắt nhìn nhân tài, bảo sao chưa bao giờ tiến vào được danh nghạch vào thánh điện tu luyện haha.

Tên gầy gò nhìn hắn tức giận quát lên:

- Ngươi khác gì ta, suốt ngày chỉ biết ngắm nhìn mỹ nữ đến phát điên, đến cả lão già ngoài đường cũng bị các ngươi...

Sau đó toàn là tiếng tranh dành không ngừng, đúng lúc này, lại một tiếng hô lên lại là thiên phú cao giai, còn là chiến hồn hiếm thấy Địa Long Vương, mọi người lại xôn xao bàn tán, những tiếng cãi nhau không ngừng, sau đó một tiếng nói khiến mọi người dừng lại , tiếng ồn ào dần mất, sau đó các trưởng lão của các tông phái lớn trong Bách Nguyên đế đô, khi bọn hắn xuất hiện tất cả mọi người đều ý thức im lặng, bọn họ cũng đều là một mặt khát khao được các tông môn trưởng lão chú ý mà thu bọn hắn vào tông phái, sau đó 12 thiên tài xuất hiện trong lần sát hạch này đều được các tông môn lớn thu về làm đệ tử, sau hai ngày đợi, Lâm Phong cũng bắt đầu liên bục sát hạch, hắn được lão sát hạch hướng dẫn sau đó hắn đặt tay lên tượng đá sau đó sáng lên từng khúc, mọi người nhìn lấy đều kinh ngạc, từng vòng sáng lên đến tầng thứ năm thì ngừng hẳn, Lâm Phong ngạc nhiên theo thực lực hắn tăng lên hẳn phải là cao cấp chứ, hắn không hiểu, sau đó lão sát hạch nhìn hắn lắc đầu, ngươi thiên phú tu luyện miễn cưỡng trung cấp, tuy mới 17 tuổi nhưng đã là luyện cốt tầng 5 tu luyện rất nhanh, nhưng ta e là chỉ có thể tu luyện đến trình độ này đã là cao nhất, hazz để xem ngươi thức tỉnh chiến hồn gì, sau đó hắn không nản chí mà tiếp tục tiến vào tượng đá màu đỏ, hắn đặt tay lên sau đó Ma Thôn Phệ Long xuất hiện, nhưng trong tất cả người ở đây đều không biết đây là chiến hồn gì, sau đó được nhận định là Hắc Long Xà biến dị được xếp vào tứ cấp chiến hồn, Lâm Phong không buồn mà ngược lại vui mừng, nếu như bọn hắn biết được chiến hồn hắn lợi hại vậy thì hắn sẽ gặp nguy hiểm, sau đó các trưởng lão tông phái lớn đều là không để ý đến hắn, mà đồng loạt tìm kiếm thêm thiên tài khác, các trưởng lão tông phái nhỏ nhìn Lâm Phong cũng đều là không để ý, có vài tông môn trưởng lão còn cười khinh bỉ, chiến hồn Hắc Long Xà cấp 2 biến dị haha, Lâm Phong không để ý hắn đỉnh xoay người bước đi, hắn cũng không hy vọng nhiều, hắn đã được phán định là bình thường tu luyện giả, hắn cũng không buồn mấy, tự hắn biết mình có gì là được, đột nhiên một tiếng nói sau lưng hắn truyền đến:

- Ngươi có muốn bái nhập tông môn của ta .

Mọi người xung quanh ngạc nhiên nhìn người lên tiếng, đó là một tên trung niên khuôn mặt nghiêm nghị, hai mắt tỏa ra một cỗ khí thế độc tôn, tự do tự tại, mọi người nhìn hắn đều kinh ngạc, hắn chính là tông chủ Chiến Thiên tông, Chấn Thiên Sơn, một trong ngũ đại tông môn, nhưng hiện tại đã suy sụp, hầu như những người bái vào tông môn này đều là những tên kỳ lạ quái dị, không sợ trời không sợ đất, vì thế mà tông môn có tên là Chiến Thiên tông, tuy là tông môn đã suy sụp, nhưng cũng là đại tông môn, mọi người nhìn Lâm Phong đều là đố kỵ cùng ngưỡng mộ, tất nhiên phần lớn là đố kỵ, vì sao một tên có phẩm chất tu luyện bình thường lại được đại tông môn chú ý chứ, lại còn là tông chủ tự mình mời tới, Lâm Phong nghi hoặc nhìn Chấn Thiên Sơn, hỏi:

- Ta thật là một tu luyện giả phẩm chất bình thường, không biết có gì đặc biệt mới khiến vị Tông chủ đây chú ý.

Chấn Thiên Sơn nhìn hắn rồi cười vui vẻ nói:

- Ta nhìn ngươi thuận mắt, với lại khi nghe được ngươi chỉ là tu luyện giả bình thường liền mặt không hề nản chí, chứng tỏ ngươi tâm trí rất kiên cường, có thể làm nên đại sự, điều quan trọng là ta muốn cho bọn gia hỏa kia thấy thấy thiên tài bọn họ coi trọng chưa chắc thắng được phế vật bị người đời xem thường.

Lâm Phong nhìn hắn nói chuyện chưa bao giờ xem thường hắn, hắn có chút rung động người này thật không cầu vinh quang nhưng lại có một cỗ khát vọng cực lớn mà Lâm Phong không đoán được, Lâm Phong gật đầu, dù sao cũng tìm được một tông môn có tông chủ có khí chất như vậy liền hắn cũng không có ác cảm, đột nhiên một tiếng mỉa mai đằng sau vamg lên:

- Chấn tông chủ thật là có mắt nhìn a, nhìn đúng một tên tầm thường, Chấn Thiên tông chỉ có tầm nhìn như vậy, hazz không biết lý do gì mà vẫn còn đứng vững tại Đại tông môn haha, hy vọng hắn có thể làm được như những gì ngươi nói, ta sợ là hắn còn chưa làm được đã là một linh hồn vất vưởng.

Chấn Thiên Sơn nhìn đến hắn, đột nhiên khí thế tăng vọt, trong chớp mắt hắn đã bóp cổ tên vừa nói chuyện, tên đó là trưởng lão của Lôi Thiên tông, nhưng tên trưởng lão lại không chút sợ hãi, còn vẻ mặt khinh bỉ nói:

- Ngươi dám gϊếŧ ta sao, ngươi thật gϊếŧ ta cả tông môn nhỏ bé của ngươi e rằng đều gặp nạn.

Chấn Thiên Sơn bóp cổ hắn mạnh hơn sau đó ném hắn qua một bên, đi tới chỗ Lâm Phong ra hiệu,sau đó Lâm Phong đồng ý bái nhập tông phái này, sau đó hắn cùng Chấn Thiên Sơn đi về phía tông môn, nhưng tên trưởng lão Quang Minh Điện vẫn còn lải nhải, không ngừng trêu chọc.

còn bên sát hạch lúc này, cái gì chiến hồn cấp 8 biến dị, Lôi Lang Sứ từng tiếng chấn động vang lên, những trưởng lão tông phái lớn thi nhau tranh dành, sau đó Quang Minh Điện là người có được hắn, trưởng lão Quang Minh Điện cười hớn hở, từ đầu tới cuối, vui vẻ quay về tông môn bẩm báo nhận thưởng, trên đường toàn cây trúc lúc này, Lâm Phong nhìn Chấn Thiên Sơn nói:

- Theo ta thấy thì ông cũng không phải là người hiền lành gì, sao lúc nãy bị sỉ nhục vẫn còn tha mạng hắn, tôi nhìn ông không phải người như vậy liền để hắn đi a.

Chấn Thiên Sơn nhìn hắn nói:

- Hắn nói đúng, ta mà gϊếŧ hắn là cả tông môn ta gặp nạn lớn.

Nói xong hắn vung một quyền vào trong cánh rừng trúc, cả cánh rừng bị san bằng trong chốc lát, Lâm Phong nhìn đến gật đầu, hắn có chút bội phục người này, có thể giữ bình tĩnh lâu như vậy, sau đó bọn hắn cũng tới dưới ngọn núi, phía trên là Chiến Thiên tông, hắn đi vào trong tông môn một lúc sau, hắn nhìn đến tông môn này đều là một mặt hoang tàn, đây đâu phải tông môn gì, mà là cái điện bỏ hoang, hắn gãi gãi đầu bất đắc dĩ, hắn được an bài một tòa phủ điện cũ kĩ, hắn vừa bước vào thì khói bụi sộc vào mũi hắn, Lâm Phong thu dọn lại chỗ ở, trong phòng hiện tại đã sạch sẽ, dọn dẹp xong hắn đi ra khỏi phòng, đi vào một cái đại điện, bên trong là ba bốn tên đang đánh nhau bằng tay không, hầu như là vật lộn đơn thuần không sử dụng linh lực, hắn nhìn đến thú vị, xoắn tay áo lên nhảy xuống võ đài, hắn vừa bước tới tất cả đều nhìn hắn với vẻ lạ hoắc, Lâm Phong vuốt sóng mũi cười, sau đó nói:

- Ta nhìn đánh nhau rất vui vẻ a, đánh tiếp đi , sau đó có thể cho ta tham gia không.

Nghe được lời này tất cả mọi người nhìn lại, quay sang nhìn hắn, có một tên đệ tử đeo mắt kính cận trong đó nhìn hắn hỏi:

- Ngươi là đệ tử mới?

Lâm Phong gật đầu đáp:

- Làm sao chả lẽ để tử mới không được ?

Tên kia nhìn hắn một lúc, nói:

- Không vấn đề, nhưng giờ ngươi là luyện cốt tầng 5, nhưng ngươi nhìn cũng biết đây là đánh nhau đơn thuần, sẽ không được sự dụng cho dù là một chút lực lượng linh lực, và ngươi có thể đặt cược nếu như ngươi muốn.

Lâm Phong gật đầu biểu tình hiểu ý, sau đó hắn được sắp xếp một trận chiến với gã đệ tử thân hình khá to, Lâm Phong nhìn tên này một lúc, cũng chả sợ hãi gì mà ngược lại, hắn quay sang nhìn tên đeo mắt kính đang sắp xếp cặp đấu hỏi:

- Ê, ngươi sắp xếp tên này ý muốn ta bị hắn dạy dỗ ư, ta là ma mới nên được các ngươi chào đón thật sự là rất nồng nhiệt a.

Tên bốn mắt này nhìn hắn thẳng thắn nói chuyện như vậy, khẽ cười nhắc gọng kính lên đáp:

- Có thể xem là như vậy đi, tất cả đệ tử của Chiến Thiên tông hầu như đều ở đây, chỉ có người kia là không thấy, ở đây tổng cộng có 10 người, ta là Nhị sư huynh Mạc Viêm, còn tên to con kia là Thất sư đệ Tống Hùng, nếu như ngươi thắng được hắn, chắc chắn chúng ta sẽ công nhận ngươi, còn không ư... hehe vậy thì xem ngươi có chịu đựng được không.

Lâm Phong thoáng chốc bật cười vui vẻ, hắn rất thích những người thẳng thắn như vậy, không lòng vòng lải nhải, không miệng lưỡi giảo hoạt, hắn dơ ngón cái lên nói:

- Tốt ta thích, nhưng nếu ta đánh hắn trọng thương thì sao?

Mạc Viêm chỉ thờ ơ đáp:

- Vậy thì là do hắn yếu.

Tên cao to lực lưỡng kia không phục, dậm chân xuống đất tạo ra kình lực, khiến mặt đất lún xuống tạo ra một cái hố, sau đó hắn nhìn Lâm Phong nói:

- Ngươi con kiến nhỏ bé, ta sẽ nghiền nát ngươi, ngươi ngừng ảo tưởng thắng ta đi hừ hừ.

Lâm Phong nhìn hắn, bẻ khớp tay rồi cởϊ áσ ra, mặc dù người hắn không to nhưng cơ bắp lại rất đều đặn, giống như làm gì cũng có lực, hắn lúc nhỏ ăn phải cái quả kia, khiến hắn suýt mất mạng, nhưng cũng vì thế mà có được thân thể cường tráng hơn bình thường, tốc độ khôi phục còn rất nhanh, hắn không biết thứ này, hắn vẫn nghĩ là ai cũng có được năng lực phục hồi như hắn, quay sang trận chiến lúc này, Lâm Phong không nói nhiều mà xuất kích đầu tiên, hắn không có kinh nghiệm chiến đấu với tu luyện giả nhiều, nhưng bảy năm qua hắn sống một mình luôn bị những đứa trẻ cùng tuổi chế nhạo, hắn không ít lần vì miếng ăn mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán, đã có lúc hắn từng bị gãy chân, khi hắn bị mấy tên vệ sĩ của một tên thiếu gia nọ đánh, may mắn hắn không bị gϊếŧ, nhưng chỉ một tháng hắn đã lại bay nhảy.