Nhìn từ xa Kỳ Lâm Dương đã thấy Mạc An Vy và Kỳ Mộc Dương. Hắn không quản ngại vết thương vẫn chưa lành mà về xem cô thế nào, sống có tốt không. Vậy mà cô lại âu yếm người khác trước mặt hắn.
"Mạc An Vy! Xem ra cô rất thiếu đàn ông nhỉ?"
Kỳ Lâm Dương tức giận đi tới chỗ Mạc An Vy. Hắn kéo cô ra khỏi l*иg ngực ấm áp của Kỳ Mộc Dương, ánh mắt thù hận của hắn vẫn đang nhìn cô.
"Em... em không có... lúc đó... chỉ là..."
Mạc An Vy không biết phải giải thích với Kỳ Lâm Dương như thế nào nữa. Lúc đó Kỳ Mộc Dương đột nhiên ôm cô, cô không phản ứng kịp.
Mộc Dương lên tiếng. "Lâm Dương, là tôi quá kích động. Không liên quan tới An Vy." Anh không muốn Lâm Dương vì hiểu lầm mà lại hành hạ An Vy nữa.
"An Vy? Nghe thật là 'thân thiết' nhỉ?"
Kỳ Lâm Dương dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn Mạc An Vy. Cô nhìn vậy mà sợ hãi không thôi... đôi mắt đó... làm cô nhớ đến cái ngày mà Lệ Hảo...
Mạc An Vy nói ấp úng: "Lâm Dương... không phải như anh nghĩ đâu... thật ra... lúc đó..." Cô muốn giải thích cho hắn mà... tại sao hắn không chịu nghe chứ?
"Cái đôi cẩu nam nữ mấy người còn nói hiểu lầm được sao?"
Kỳ Lâm Dương không tin, một chữ cũng không tin. Hắn chỉ tin những gì hắn nhìn thấy. Mà thứ hắn nhìn thấy, đó chính là An Vy cùng Mộc Dương ôm nhau trước mặt hắn. Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
"Tôi không muốn nghe mấy người giảo biện nữa. Tôi đã nhìn thấy tất cả rồi."
"Nếu như nói gì cậu cũng không tin thì không cần giải thích nữa. Cậu muốn nghĩ như thế nào thì cứ như vậy đi."
Mộc Dương nắm tay An Vy lại. Điều này càng làm Kỳ Lâm Dương thêm tức tối. Hắn hận không thể gϊếŧ anh ngay bây giờ.
Mạc An Vy nhận thấy Kỳ Lâm Dương đang giận giữ như vậy cũng nhanh chóng bỏ tay của Mộc Dương ra.
"Mộc... Mộc Dương... bỏ ra..."
"Khốn kiếp!!"
Kỳ Lâm Dương không kiểm soát nổi mà vung tay, đánh một quyền vào mặt Kỳ Mộc Dương. Khoé môi của Mộc Dương rướm máu. Anh lau vết máu đi rồi đánh lại Lâm Dương.
"Anh nghĩ với cái võ mèo cào của anh có thể đánh lại tôi?"
Bình thường, Kỳ Mộc Dương không thể chạm nổi vào sợi tóc của Kỳ Lâm Dương nhưng hôm nay vì hắn vẫn đang bị thương, Mộc Dương đương nhiên sẽ có lợi thế hơn.
"Đó là trước đây."
Mạc An Vy nhìn thấy hai người vẫn đang đánh nhau như vậy liền hốt hoảng bảo người hầu đang chăm sóc vườn gọi Kỳ lão gia đến.
Mạc An Vy chạy ra can ngăn thì hai người cũng không để ý dường như họ càng đánh mạnh hơn. Nhưng... tại sao áo của Lâm Dương... lại có một vệt đỏ loang ra như vậy?
Cô đột nhiên nhớ ra. Là vết thương đã để lại lúc hắn đỡ đạn cho cô. Mới hơn một tháng thôi... nhưng hắn là huyết tộc mà... lẽ ra phải hồi phục rồi chứ?
"Hai người đủ rồi! Dừng lại đi!" Mạc An Vy đột nhiên hét lên làm cả hai ngừng lại.
Kỳ Lâm Dương đi tới, nắm chặt cổ tay của Mạc An Vy lại. "Mạc An Vy!! Cô nghĩ mình là cái thá gì mà xen vào chuyện của tôi? Khôn hồn thì cút đi."
"Anh..."
Cho dù hăn có coi thường cô đến mức nào thì cô vẫn là vợ hắn mà... Hắn không thể tôn trọng cô một chút sao?
"Cô nên về với ông bố già của tôi rồi đấy"
Kỳ Lâm Dương bỏ tay ra, hắn đẩy Mạc An Vy về phía sau khiến cô chút nữa ngã xuống.
Kỳ lão gia chống gậy, ông cố gắng chạy đến để can ngăn hai người lại. "Hai đứa... đủ chưa vậy?"
"Mộc Dương, An Vy là em dâu của con đấy. Con có thể đừng làm như vậy được không?" Mộc Dương yêu An Vy. Điều này Kỳ lão gia biết chứ. Nhưng cô đã chọn làm vợ của Lâm Dương thì ông phải tôn trọng quyết định của cô.
"Ba...ba xem Lâm Dương có xem An Vy là vợ không?"
Nếu như Lâm Dương và An Vy có thể sống hạnh phúc như những cặp vợ chồng khác thì có lẽ Mộc Dương sẽ không làm như vậy. Nhưng Lâm Dương hoàn toàn không coi cô là vợ hắn. Cho dù là làm người thứ ba thì anh cũng phải ở bên cô.
"Mộc Dương, ba biết, chuyện này tất cả đều có lỗi với con. Nhưng đây là lựa chọn của An Vy. Nếu con thương nó, hãy thành toàn cho nó đi." Nếu như An Vy gả cho Mộc Dương thì có lẽ sẽ tốt hơn... nhưng cô lại không yêu anh... điều này không thể miễn cưỡng được.
Kỳ Lâm Dương không kiêng nể gì mà nói: "Mấy người diễn kịch đủ chưa?"
Kỳ Lâm Dương nhìn về phía Mạc An Vy, nói lớn đến nỗi tất cả mọi người đều có thể nghe được. "Mạc An Vy! Đừng tưởng mấy trò diễn tuồng của cô là có thể lừa được tôi. Cô nên nhớ, tôi vĩnh viễn không yêu cô."
Mạc An Vy cố nén nước mắt, chán nản cúi đầu xuống nói lí nhí, dường như chỉ có Kỳ Lâm Dương nghe được. "Đến cả thích cũng không sao?"
"Biết rồi còn hỏi."
Đúng rồi... cô ngu ngốc đến như vậy đấy... cô biết rõ câu trả lời của hắn vậy mà cứ hỏi làm gì chứ? Nó chỉ khiến cô càng thêm đau thôi chứ giúp ích được gì?
"An Vy... ba nhất định sẽ khuyên nó mà. Con đừng buồn, nó chỉ là bị ả Lạc Tuyết đó mê hoặc nhất thời thôi."
Kỳ lão gia nhìn về bóng lưng xa dần của Kỳ Lâm Dương mà thở dài. Ông thật sự là hết cách với hắn rồi. Cho dù có nói cả trăm lần hắn cũng không nghe. Nhưng đến khi ông nói muốn để cô ly hôn với hắn thì hắn nhất quyết không chịu đồng ý. Rốt cuộc là hắn muốn sao mới vừa lòng đây chứ?
"Ba... con muốn chuyển về biệt thự."
"An Vy... Em đã suýt mất mạng ở đó rồi đấy. Em còn muốn về cái địa ngục đó sao?"
Kỳ Mộc Dương thật sự không hiểu nổi. Kỳ Lâm Dương có gì tốt chứ? Tại sao hắn hành hạ cô như vậy mà cô vẫn không buông được sao?
"Mộc Dương! Anh đừng nói như vậy nữa được không!? Em không muốn chúng ta luôn bị đồn thổi nɠɵạı ŧìиɧ này nọ. Anh buông tha cho em đi. Nếu lần sau anh đến nói chuyện với em vẫn là mấy chuyện này thì đừng gặp em nữa."
Mạc An Vy không muốn nhìn thấy anh chút nào nữa. Cô trở về, phòng sắp xếp đồ để về biệt thự của Kỳ Lâm Dương.
Mặc cho cả Kỳ lão gia lẫn Kỳ Mộc Dương can ngăn, Mạc An Vy vẫn về đó... Nơi mà cô suýt chút nữa đã mất mạng.
Vừa trở về, cô đã bắt gặp Kỳ Lâm Dương, hắn ngồi trên ghế xô pha dài, rót rượu vang đỏ vào cốc.
Lúc này, trông Kỳ Lâm Dương thật giống yêu nghiệt. Bộ dạng đó của hắn, như là muốn mê hoặc chúng sinh vậy.
Hắn đi đến trước mặt An Vy, nhấp một ngụm rượu lên rồi hỏi: "Cô còn có gan quay lại đây sao? "
"Em...em là vợ của anh mà..."
Kỳ Lâm Dương tức giận, ném ly rượu vang xuống sàn. "Im mồm!! Đừng nói cô là vợ của tôi nữa. Nó khiến cho cái danh Kỳ phu nhân bị vấy bẩn... cô biết không?"
Khóe môi hắn cong lên một đường nham hiểm, bàn tay vuốt nhẹ lên gò má của An Vy.
"Bây giờ...muốn vết thương ở chỗ nào nữa?"