Chương 27

Nguyên bản còn nghĩ lần này có thể ở lại trường quân đội lâu một chút, có khi phải đợi đến khi tốt nghiệp, được trao cho quân hàm mới có thể rời đi. Nhưng khi Bạch Dực lại bước lên phi hành khí để phản hồi về Tổ ong một lần nữa thì mới phát hiện chính mình đã suy nghĩ nhiều rồi.

Theo tin tức vừa được tổng bộ căn cứ đặc chiến thông báo, hiện tại toàn bộ cứ điểm người sống sót được phát hiện đã toàn bộ di dời. Sau khi kết thúc 400 năm đấu tranh và kiến tạo, nhân loại đã chính thức di dời từ trên mặt đất xuống lòng đất, cho dù đây chỉ là một kiểu thoái nhượng để đạt được yên bình.

“...... vũ hội sáng thế?” Bạch Dực thu hồi tầm mắt nhìn ra ngoài cabin, ngược lại nhìn về phía Brook ngồi một bên.

“Để chúc mừng kỷ nguyên mới đã đến, tổ ong sẽ liên tục tổ chức lễ hội cuồng hoan trong vòng ba ngày, vũ hội vào buổi tối chỉ có khách mời là quý tộc cấp A và cấp B mới có thể tham gia.” Brook trộm nhìn về phía vị trí của huấn luyện viên, xác nhận mình sẽ không bị phát hiện mới tháo đai an toàn đang thít chặt trước ngực, thay đổi thành một tư thế thoải mái dựa vào lưng ghế lười biếng ngáp dài nói: “Thật ra đó chỉ là cao tầng ngẫu nhiên tìm một lý do để họ có thể ngợp trong vàng son mà thôi.”

“Hừm...... Lần trước là cái gì nhỉ....... để tôi nhớ lại ——”

“Dương đà của Châu Úc đã thuận lợi sinh sản ở trung tâm sinh vật, tổng thống phu nhân lại nhiều một khăn quàng cổ bằng lông thú.” Thanh âm lãnh đạm của Ian vang lên, khiến cho Bạch Dực và Brook giật cả mình.

Bạch Dực: “Dương đà thuận lợi sinh sản……”

“Tại sao tên gia hỏa này lại đến đây? Hắn lại không thân với hai đứa mình!” Brook cảnh giác nhìn hắn chẳng khác gì một con chó xồm đang bị xâm phạm lãnh địa, “Học viên kỳ 27 đều ở cùng một cabin, cảm ơn.”

“Chỉ trùng hợp đi ngang qua.” Ian giải thích.

“Nga~ thì ra chỉ là trùng hợp đi ngang qua?” Brook nhếch lông mày, nói: “Tính ra trong một tuần này, số lần cậu trùng hợp đi ngang qua có vẻ hơi nhiều thì phải?”

Ian trầm mặc không nói, đột nhiên duỗi tay vòng qua Bạch Dực nhấn xuống khóa vân tay đai an toàn của Brook. Brook lại vì miếng giảm xóc bắn ngược trúng mũi mà đau đớn kêu lên một tiếng, cùng lúc đó huấn luyện viên McKellen từ lối đi nhỏ tuần tra ngang qua.

Cảm giác đau đớn từ xoang mũi xông thẳng lên đại não, vành mắt Brook đỏ ửng, vừa buồn bực xoa mũi vừa cố tình thấp giọng làu bàu với âm lượng Ian nhất định có thể nghe thấy nói: “Xen vào chuyện người khác.”

“Phải không?” Ian không thèm để ý hừ lạnh, lạnh nhạt nói: “Thì ra cậu hy vọng bị huấn luyện viên McKellen ném ra ngoài, nếu đúng vậy thì thật là cực kỳ xin lỗi vì tôi đã quấy rầy kế hoạch tự sát của cậu rồi.”

Brook tức giận nói: “Cậu nói ai muốn tự sát?”

Ian chỉ nói một từ: “Cậu.”

Brook: “!!!!”

Nếu không phải bị đai an toàn vây khốn thì tên gia hỏa này chắc chắn sẽ nhào qua cắn chết Ian, còn cái tên Ian mặt vô cảm kia...... Chỉ sợ cứng đến bị cộm răng —— Bạch Dực bị hai người kẹp ở giữa, yên lặng cảm thụ kɧoáı ©ảʍ khi lửa băng va chạm kịch liệt với nhau, cùng với cảm giác may mắn khi bị quên trong góc.

Nhưng là, Brook cũng mau chóng nhận ra mình không cần chiến đấu một mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạch, thay tôi đánh hắn đi! Mau đánh hắn!!!”

Nhận được yêu cầu, đội trưởng tiểu Bạch đen mặt nhìn về phía bên kia, vừa lúc chạm mắt với khối băng Ian. Trong nháy mắt không khí có chút xấu hổ, Bạch Dực ở trong lòng thầm nghĩ cách để giúp bạn cùng phòng xử lý Ian, còn Ian lại vô cảm nói: “Đến đây đi.”

Đội trưởng tiểu Bạch: “……”

Brook tạc mao, cơ thể cường tráng bị đai an toàn vây khốn không ngừng giãy giụa, tức giận nói: “Tên gia hỏa này còn dám khıêυ khí©h! Cmn thật quá đáng! Nếu tôi ra được......”

Ian nhún vai nói: “Sau khi phi hành khí đáp đất sẽ tự động mở khóa, tôi đảm bảo sẽ không chạy.”

Bạch Dực cảm thấy đau đầu, bàn tay đặt lên đầu Brook vuốt lông để an ủi nói: “Đừng tức giận, chiến hữu, sau khi đáp đất tôi giúp cậu đánh hắn.” Brook bi tráng gật đầu.

Ian lạnh nhạt nhìn chằm chằm hai người đang chuẩn bị vây ẩu mình, lông mày hơi nhăng lại, thầm nghĩ không biết phương thức kết giao bạn bè của mình không đúng chỗ nào, rõ ràng là dựa theo cách công lược trên internet......

Bạch Dực thở ra một hơi, dựa vào lưng ghế ngồi yên tĩnh một lát, hỏi: “Nói tiếp đi, vũ hội lễ mừng của liên minh thì có liên quan gì với chúng ta? Chắc không có khả năng chỉ là mời chúng ta tham gia thôi đúng không?”

“Đương nhiên không phải, quân giáo sinh trở về là để làm cu li, tài xế, vai hề, người phục vụ...... từ sáng đến tối, thù lao còn thấp hơn chó nữa!” Brook hậm hực lắc đầu, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Ian, nói: “Nhưng tên nào đó thì không cần làm.”

“Chó là động vật được bảo hộ.” Bạch Dực nhắc nhở.

Ian ho nhẹ một tiếng, trong đầu hồi ức lại yêu cầu trong bảng hướng dẫn công lược, phải mỉm cười kèm thèo ngữ khí quen thuộc. Hắn nhếch khóe miệng, cứng rắn nói: “Thật ra tôi có thể mang hai người đi vào.”

Bạch Dực ngẩn người vì bị biểu cảm cứng đờ trên mặt Ian.

“Không cần,” Brook nhất quyết từ chối, “So với giả mù sa mưa để tham gia vũ hội thì tôi vẫn thích mặc quần áo vai hề hơn một chút!”

Ian nhìn về phía Bạch Dực, đôi mắt xám vô hồn xẹt qua một chút chờ mong không dễ bị phát hiện, Bạch Dực phân vân một lúc thì cảm thấy có lẽ là mình nhìn lầm rồi, nói: “Tôi cũng không quen với loại trường hợp này, xin lỗi.”

“Không có gì,” Ian ngồi thẳng người, “Nếu cậu có yêu cầu gì có thể nói cho tôi......”

Brook châm biếm nói: “Sau đó cậu lại nói cho Field thiếu tướng, ừm ~ yêu cầu của chúng tôi đã được giải quyết, thật là cực kỳ biết ơn!”

“Tôi sẽ giúp các cậu giải quyết, không cần phải thông qua hắn.” Ian hờ hửng đứng dậy, “Xin lỗi, không tiếp được.”

Nhìn theo bóng dáng Ian biến mất chỗ ngã rẽ đường đi, Bạch Dực thở dài một hơi, gõ gõ lên đầu Brook một chút, nói: “Tên gia hỏa cậu hôm nay bị sao vậy? Ăn thuốc nổ sao? Ngày thường chưa từng thấy cậu xa lánh ai.”

Brook lắc lắc mái tóc quăn màu nâu soái khí của mình, mặt mày anh khí hơi nhếch lông mày, huýt sáo trêu ghẹo nói: “Cậu quả nhiên thích hắn, tôi mới chỉ trêu chọc một chút đã thấy khó chịu.”

“.......” Bạch Dực không thể hiểu nổi trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ngài Brook, tại sao tôi lại cảm thấy ngài mới là người bị khi dễ tương đối thảm vậy?” Nói xong cậu chọc chọc vào đai an toàn đang bị khóa chặt kia.

Brook hừ một tiếng, nói: “Sau ngày vượt cấp cách đấu trở về, tên tiểu tử Ian này đã quấn lấy cậu, một ngày còn trùng hợp gặp mặt 8 lần, hắn cuối cùng có biết tôi mới là anh em tốt của cậu không?!”

Cảm giác bị trở thành người bảo hộ này thật quen thuộc khiến Bạch Dực bị chọc cười, nhưng cũng khiến cho cậu cảnh giác “Tôi đã biết.”

Brook bừng tỉnh hiểu rõ, nói: “Chết tiệt! Tên tiểu tử kia biết hai chúng ta sẽ cùng nhau đánh, thế mà lại chạy trước!”

Rồi sau đó Bạch Dực cũng phối hợp Brook oán giận vài câu, đợi đến khi hắn thỏa mãn mới lùi về chỗ ngồi của mình đùa nghịch quang não trên cổ tay —— Hill Vison có lẽ đã biết mình đang trở về tổ ong, nhưng tại sao còn không liên lạc gì?

Hừm...... Là bận quá...... hoặc cũng có khả năng là không biết!

Cuối cùng vì không kìm nén được nên đội trưởng tiểu Bạch nhắn một đoạn tin nhắn gửi qua —— [ Anh đang làm gì vậy? ]

Hill Vison: [ Tôi còn nghĩ cậu sẽ hỏi ‘Nhớ tôi không’ chứ. ]

Bạch Dực: [ Sẽ suy nghĩ về điều đó. Tôi đang trên đường về tổ ong. ]

Hill Vison: [ Tôi biết, đã sai người đi đón cậu rồi, tôi đang chuẩn bị tài liệu để mở họp. ]

Bạch Dực: [ Đón tôi làm gì?! ]

Hill Vison: [ Quân dự bị trường quân đội trở về là để làm việc, tôi đương nhiên sẽ không để cậu đi rồi. ]

Bạch Dực liếc mắt nhìn Brook bên cạnh, hỏi: [ Có thể mang thêm một người không? ]

Hil Vison: [ Đương nhiên —— ]

Bạch Dực đang muốn lay tỉnh Brook thì Hill Vison nhắn: [ Không thể. ]

Có thể không tùy tiện ngắt câu được không! Bạch Dực: [.......]

Bạch Dực: [ Nhưng tôi đã lỡ đáp ứng sẽ đi cùng với cậu ta...... ]

Trong căn phòng sạch sẽ không nhiễm hạt bụi được ánh mặt trời chiếu rọi xuyên thấu qua lớp kính, thư phòng trống rỗng rộng lớn như vậy có một con chow chow đang ngủ gật thì bị lắc đến giật mình mở to hai mắt, sau khi bất mãn kêu hai tiếng lại thấy không có ai phản ứng thì tự mình lăn vào bóng râm tiếp tục ngủ trưa.

Trên bàn sách được phủ kín bằng tầng tầng lớp lớp tài liệu văn tự, hai máy quang não vẫn liên tục không ngừng xử lý thông tin. Hill Vison chống khuỷu tay trên mặt bàn, mười ngón tay giao nhau chống cằm, lông mi buông xuống tạo thành một vòng bóng ma mờ nhạt dưới mí mắt. Trước mặt anh đặt một quang não truyền tin nho nhỏ, màn hình màu lam dừng lại ở một đoạn tin nhắn.

Kế hoạch bị ảnh hưởng nên thiếu tướng cảm thấy rất khó chịu.

Do dự trong chốc lát, Hill Vison lựa chọn liên hệ một người khác, gửi đi một tin nhắn ——

Hill Vison: [ Trở về, không cần đón. ]

Snow: [ Nhưng tôi đã đến rồi...... Boss...... ]

Hill Vison: [ Xin lỗi, vất vả. ]

Snow: [ Không có gì! Không vất vả! ]

Brook bên cạnh đã bắt đầu ngáy, nghiêng đầu dựa lên vai Bạch Dực. Bạch Dực buồn bực lăn qua lộn lại nghịch quang não, tín hiệu vẫn ổn định nhưng lại vẫn luôn không có tin nhắn hồi phục.

Sau đó, Bạch Dực chờ không nổi nữa: [ Tức giận? ]

Hill Vison: [ Tôi đã để Snow trở về rồi. ]

Bạch Dực: [ Lần sau nên nói trước cho tôi biết. ]

Hill Vison: [ Nếu nói trước thì cậu sẽ không cần đi bồi bạn với người khác? ]

Bạch Dực: [ Tôi chỉ có một anh em như vậy mà thôi, xin lỗi...... ]

Hill Vison: [ Thôi, xem ra tôi chỉ có thể lại tìm một bạn nhảy khác, thật đáng tiếc. ]

[ Bạn nhảy??? ] Bạch Dực cảm thấy có hơi khó chịu, [ Anh muốn tìm ai??? ]

Hill Vison: [ Chắc là một vị tiên sinh hoặc tiểu thư xinh đẹp nào đó. ]

Bạch Dực: [ !!! ]

Hill Vison: [ Đến lúc đó tôi sẽ tìm cậu để lấy bong bóng, đương nhiên là cùng người đó nữa ^_^~ ]

Bạch Dực: [.......]

Quảng bá vang lên trong khoang cabin, thông báo nửa giờ sau sẽ tiến vào vành đai cách ly đen.

Ở trong lòng mắng một câu khốn nạn, Bạch Dực tức giận lắp quang não lên cổ tay một lần nữa, quay đầu nhìn chằm chằm Brook đang ngủ với vẻ mặt vô tội, cậu hít vào một hơi thật sâu, vươn tay kéo qua áo khoác tác chiến trùm lên đầu tên bạn cùng phòng, giống như muốn phát tiết mà hung hăng chùy vài đấm.

Vẫn còn ngủ ngon lành thì không hiểu sao đã bị người đánh một trận, Brook xốc áo khoác lên tìm kiếm, cuối cùng nhìn về phía Bạch Dực dò hỏi, “Ở đâu?”

Cái trán Bạch Dực đỏ một mảng, mặt không cảm xúc chỉ về phía lối đi nhỏ, nói: “Vừa mới đi rồi.”

“Tên Ian khốn nạn này!” Brook tức giận nói: “Đừng để cho tôi gặp hắn!”

Bạch Dực dùng đầu đâm lên vai Brook, bi phẫn nói: “Anh em, tôi cảm thấy lão bà của tôi sắp bị người dụ đi rồi!”

Brook kinh hãi, nói: “Ian bị người dụ?!”

Bạch Dực tiếp tục đâm chính mình, “Nếu như hắn bị người dụ đi thì tốt rồi!”

“Cuối cùng thì cậu có mấy lão bà?!”

Hai người đồng thời quay đầu lại, thấy Ian Field lạnh mặt đứng giữa hành lang nhỏ.

Bạch Dực vô lực hỏi: “Lại trùng hợp đi ngang qua?”

“Không phải,” Ian nghiêm túc nói: “Sắp hạ cánh rồi, tôi tới để thách đấu.”

Điều lệ thứ 17 của giao hữu —— đối đãi với bạn bè phải giữ chữ tín.

Bạch Dực: “……”

“Tiểu tử cậu chờ đấy cho tôi! Còn có ——” Brook bị Ian vô tình đè xuống đất lại trào phúng múa may nắm tay, giống như một con cún quyển mao bị nhốt, hơn nữa vẫn đang tái phát bệnh dại, “Cậu cmn cuối cùng đã bị ai dụ dỗ?!”

“Tôi cảnh cáo cậu, đừng hòng mơ tưởng đến anh em của tôi!”

Bạch Dực: “……”

Đội trưởng tiểu Bạch đau đầu xoa huyệt thái dương —— Dm, cậu còn dám lại lộn xộn hơn chút nữa không.