Chương 9: Một quá khứ đau thương
Nhăn mặt thởi dài, Khưu Lôi Chấn lắc đầu:
- Công tử đừng nói tới oai danh khiến lão xấu hổ. Vợ phản bội, con thất tung, còn thân mình sắp vùi nơi tử vực, còn gì tệ hại hơn.
Giọng chàng khảng khái:
- Tiền bối đừng bi phẫn nữa. Vãn bối hứa ... trên đường tầm thù, rửa hận, vãn bối sẽ thay mặt tiền bối trừ khử những kẽ xấu xa kia.
Chợt đưa tay ra sau lưng, ông lão Khưu Lôi Chấn run run nhỏm mình tới, trên tay ông nâng một thanh bảo kiếm ngang mày:
- Công tử nhận thanh kiếm và một lạy của lão, rồi sẽ nghe lão tỏ bày điều ký thác.
Lục Siêu Quang vội né qua một bên:
- Xin tiền bối đừng làm vãn bối giảm thọ. Kiếm báu vãn bối xin nhận, còn lễ nghi thì vãn bối lạy tiền bối mới đúng. Xin tiền bối nói ngay những điều cần căn dặn.
Vô Hư Kiếm Khách trao thanh kiếm vào tay chàng trai, rồi lão run giọng:
- Mười tám năm trước đây, lão và người vợ yêu quý tên Vương Lệ Hoa chung sống rất hạnh phúc, đã sanh hạ được một gái đặt tên là Khưu Tuyết Vân.
Ngừng để thở, lão lại nói tiếp:
- Bên cạnh lão còn có một môn đồ, tên Phương Thế Võ, lão rất quý mến nên truyền hết võ công cho hắn. Lão không ngờ Vương Lệ Hoa trắc nết, tư tình với Phương Thế Võ. Chúng thầm lén tư tình với nhau, còn âm mưu gϊếŧ hại lão để được tự do hoan lạc. Trong một lần hẹn hò đến Ma Phong Lĩnh, cặp gian phu da^ʍ phụ đã cố ý tỏ lộ cho lão biết. Lúc lão theo dõi tới nơi, chúng hợp sức tấn công. Vương Lệ Hoa nhẫn tâm sử dụng tuyệt chiêu lão truyền riêng cho nàng để trợ lực cho tên gian phu phản đồ đánh văng lão xuống vực thẳm này.
Mười tám năm qua, lão đành ôm hận dưới tử vực, suy kiệt lần mòn bởi độc khí ma phong.
Lục Siêu Quang xúc động:
- Bị phản phúc bởi chính hai kẻ mình thương yêu, tâm sự của tiền bối quả thật rất thảm não.
Giọng Khưu Lôi Chấn cay đắng:
- Lão còn điều đau đớn hơn là đứa con gái thương yêu duy nhất nằm trong tay hai kẻ phản bội. Trao cho công tử thanh Vô Hư Thần Kiếm này là lão mong công tử sẽ đưa được đến tay Khưu Tuyết Vân cùng lời trăn trối của lão ... Hãy bảo nó dùng thần kiếm lưu lại từ đời ông, cha để rửa sạch mối phụ thù.
Lục Siêu Quang vòng tay, cúi đầu:
- Vãn bối đã hứa thì chẳng khác nào một lời thề, xin tiền bối an tâm.
Vô Hư Kiếm Khách nắm lấy bàn tay chàng:
- Lão rất tin tưởng ở lời hứa và dũng khí của công tử, nhưng chỉ ngại công tử cũng không ra khỏi được tử vực này.
Lục Siêu Quang hỏi ngay:
- Tiền bối, vực Ma Phong này không có một sinh lộ nào sao?
Ông lão lắc đầu:
- Muốn thoát chỉ có một cách duy nhất là phóng lên miệng vực như một cái pháo thăng thiên. Nhưng phải tìm cho ra động phủ của Hồng Huyết Linh Quân để học hết pho Hồng Huyết Kỳ Thư mới có được lối khinh thân siêu phàm ấy.
Lục Siêu Quang lay nhẹ vai Vô Hư Kiếm Khách:
- Vậy động phủ của vị Linh Quân ấy ở hướng nào?
Khưu Lôi Chấn phều phào nói:
- Lão cũng như bao nhiêu kẻ bất hạnh khác ở dưới vực này đều chưa có duyên may tìm ra động phủ. Nhưng công tử là người nhân nghĩa, lão mong đạo đức của công tử sẽ là chìa khóa đưa công tử vào được động phủ của Linh Quân ...
Vừa dứt lời, lão Kiếm Khách lừng danh đã gục xuống, đôi mắt lạc thầnm chân tay co giật.
Lục Siêu Quang kêu lớn:
- Khưu tiền bối ...
Chàng vội áp bàn tay, vận khí, truyền nội lực cho Khưu Lôi Chấn, nhưng ông chỉ ưỡn mình ói ra một búng máu, rồi thở hắt ra.
Thở dài đau đớn, Lục Siêu Quang đặt ông nằm xuống.
Măc dù đang mệt mỏi, chàng vẫn dùng gươm đào một huyệt sâu để chôn cất Vô Hư Kiếm Khách đàng hoàng.
Mai táng lão nhân xong, Lục Siêu Quang quỳ lạy ba lạy, thì thầm khấn nguyện:
- Vãn bối Lục Siêu Quang xin khắc ghi những điều ký thác của tiền bối, cầu mong hương hồn tiền bối phù hộ kẻ hậu sinh.
Toan rảo bước đi, chợt Lục Siêu Quang nhớ đến hàng chục xác chết của những nạn nhân của vực thẳm. Dù họ liều lĩnh tới đây vì tham vọng, song chàng vẫn thương xót bởi tình người, không muốn để thi hài của họ bị rã mục, không mồ. Chàng lại hì hục đào hơn mười huyệt, vùi chôn những tử thi.
Chàng vừa làm xong, thì bỗng vực thẳm chuyển động dữ dội ...
"Ầm Ầm ...".
"Ào ...".
Vách đá sụt lở, cát bụi mù mịt, những cây đại thụ bật rễ bay tung khủng khϊếp.
Lục Siêu Quang vận sức cố trụ vững thân hình, nhưng chàng cũng bị quật mạnh xuống nền đá.
Chàng thảng thốt kêu lên:
- Ôi, một cơn địa chấn.
Áp khí từ bốn phía dồn lại, khiến Lục Siêu Quang ngất lịm.
Thời gian trôi qua chẳng biết bao lâu.
Lúc chàng tỉnh lại, thấy mình nằm dưới những thân cây chồng chéo lên nhau như mái che ... nhờ vậy chàng đã thoát hiểm trong cơn động đất.
Nhìn những tia sáng hồng xuyên qua màn sương. Lục Siêu Quang nói thầm:
- Có lẽ ta đã ngủ lịm đi suốt một đêm dưới đống cây chồng chéo này nhờ một phép lạ.
Chàng chui ra khỏi đống cây, và nhìn thấy quang cảnh vực thẳm hoàn toàn thay đổi, đất đá xếp lớp dị kỳ, cây trái đều bị vùi dập tan hoang. Nhưng điều Lục Siêu Quang ngạc nhiên nhất là trước mắt chàng hiện ra một cửa thạch động mờ ảo trong làn sương khói.
- Ôi, đây hẳn là động phủ của Hồng Huyết Linh Quân mà mấy chục năm qua nhiều cao thủ võ lâm đã bị táng mạng dưới vực thẳm này vẫn không tìm thấy.
Chàng rảo bước đến bên cửa động.
Cánh cửa bên ngoài là một khối đá phẳng lì, nhẵn thín.
Chàng trai vận nội lực xô đẩy, nhưng không thể nào lay chuyển được phiến đá.
Ngồi thụp xuống nghỉ, chàng nhận ra mình bắt đầu bị cơn đói dày vò, bởi chàng chưa được ăn uống gì suốt từ khi bị rơi xuống vực.
Nhớ lời Vô Hư Kiếm Khách nói rằng dưới vực có thể sống bằng trái cây và nước suối, chàng đảo mắt nhìn nhanh ...
Nhưng cây trái đã bị vùi lấp dưới mấy tầng đất đá ...
Chàng phóng mình dạo quanh, chẳng phát hiện thấy cái gì ăn được, mà cơn đói cứ cào xé trong lòng chàng.
Lục Siêu Quang trở lại trước động phủ.
Chàng thở dài:
- Sức lực của ta bây giờ làm sao lay chuyển phiến đá kia.
Mệt rã rời, Lục Siêu Quang ngồi dựa lưng vào vách đá.
Chợt chàng nhìn thấy vật gì di động trong lùm cỏ cây xơ xác ngả nghiêng ...
- Hai con bọ cạp núi ...
Lục Siêu Quang kêu lên, và dán mắt vào hai con vật. chàng ngạc nhiên bởi hai con bọ cạp lớn tựa hai con mèo rừng, cặp càng dài nghêu, những đôi chân chạy nhanh trên lớp cỏ úa.
Chàng đứng phắt dậy, tuốt kiếm chặt đứt đầu cả hai con vật. Thân mình chúng béo núc làm nước miếng trong kẽ răng chàng ứa ra. Giữa lúc dạ dày quặn lên vì đói, Lục Siêu Quang chẳng thấy ghê sợ hai con vật tối độc kia, trái lại chàng chỉ vì đói mà phải ăn.
Quơ vội một đống cỏ và củi khô, Lục Siêu Quang dùng hai hòn đá đập vào nhau cho xẹt lửa, mồi vào lớp cỏ khô. Ngọn lửa bùng lên, chàng đặt hai con bọ cạp vào nướng, mùi thơm kỳ lạ.
Một lát sau, Lục Siêu Quang lột vỏ hai con bọ cạp, thịt chúng trắng tươi. Có điều lạ, từ hai con bọ cạp nướng chín tỏa ra mùi thơm của loài dược thảo nào đó ... mà chàng chưa thể nhớ ra. Điều chàng cần làm là ăn ngấu nghiến ngay món thực phẩm kỳ quái này làm cho qua cơn đói.
Chàng vừa nhai nuốt hết hai con bọ cạp ấy thì cảm thấy một luồng nhiệt khí chạy rần trong kinh mạch, mắt đỏ hào quang, chân tay co giật ...
Thân hình Lục Siêu Quang chao đảo, tâm thần lơ mơ cứ thế ... chàng lịm dần.
Trước khi chìm mình vào cõi vô thức, chàng nảy ra ý nghĩ kinh sợ trong đầu:
- Thôi rồi, ta đã bị trúng độc bọ cạp. Phen này chắc chết.
Nhưng Lục Siêu Quang không chết, chàng cứ mê man trong cảm giác lâng lâng sảng khoái, thoát phàm.
Khi hoàn toàn tỉnh táo, chàng mở lớn mắt ... không còn hào quang, cũng chẳng vật vờ như say sóng nữa. Lục Siêu Quang bắt đầu cử động, phất mạnh ống tay áo.
"Ào ào ...".
"Rầm ...".
Luồng kình khí từ tay Lục Siêu Quang phất ra đã làm sườn đá trước mặt nứt toác.
Chàng bàng hoàng, mừng rỡ:
- Ôi, ta đã có công lực dữ dội đến thế sao?
Ý muốn lọt vào động phủ kia lại thôi thúc chàng.
Lục Siêu Quang đến bên cửa đá, dùng hai cánh tay xô đẩy, phiến đá lập tức nhíc ra, để lộ đường vào động phủ trong ánh sáng huyền ảo.
Chàng mạnh dạn bước vào, chân chàng bước nhanh trên con đường trải sỏi, hai bên trồng toàn kỳ hoa, dị thảo, hương thơm bát ngát lạ lùng.