Chương 37: Phùng gia trang

Tháng mười những bông tuyết lất phất rơi. Bờ sông Hoài cảnh vật nhuộm một màu trắng. Băng tuyết bắt đầu xuất hiện trên mặt sông. Những chiếc khoái thuyền đã được neo đậu bên bờ sông. Phường chài và ngư phủ cũng không còn hoạt động tấp nập như trước nữa. Mọi người ở trong nhà, bên những chiếc lò sưởi ấm áp. Không ai muốn bước chân ra ngoài. Phía đông khu đô thị sầm uất là Phùng gia trang. Một trang viện bề thế và uy

nghiêm. Chủ nhân nơi này là một lão nhân đã ngoài năm mươi. Râu tóc bạc phơ. Dáng người quắc thước. Giọng nói sang sảng như chuông ngân. Phùng lão đến đây mới tháng trước. Lão mua lại trang viện này của một cặp vợ chồng muốn bán để theo gia đình về Động Đình Hồ. Hàng xóm xung quanh ai cũng hết lời ngợi khen họ Phùng giàu có và phóng khoáng. Ông ta và đại thiếu gia lại có tài diệu thủ. Những căn bệnh hiểm nghèo được ông chữa trị thành công. Bệnh nhân nghèo được ông giúp đỡ, chữa trị miễn phí nên ai cũng hết lòng cảm ta Phùng lão gia. Bọn

hào khách giang hồ thỉnh thoảng cũng đến viếng. Họ sa cơ, lỡ vận, cần một ít ngân lượng nên đến. Họ Phùng luôn rộng rãi. Vì thế, danh tiếng của Phùng lão ngày càng vang xa.

Công cuộc kinh doanh của Phùng lão ở các đổ trường, tửu lâu, kĩ viện…ngày càng phát đạt. Những chiếc thương thuyền xuôi dòng sông Hoài bủa đi khắp nơi trong nước. Họ trao đổi các thổ sản ở nhiều địa phương khác nhau. Vì thế, việc kinh doanh ngày càng thuận lợi và phát đạt

Đại thiếu gia của Phùng gia trang cũng là một người tài năng, giỏi võ nghệ và y thuật. Đại thiếu gia là người trực tiếp tham gia vào việc kinh doanh. Lão gia ít bước chân ra khỏi Phùng gia trang. Thế nhưng danh tiếng của Phùng gia trang ngày càng nổi tiếng khắp nơi. Nhưng không hiểu sao, mỗi lúc khách giang hồ viếng gia trang ngày càng thường xuyên hơn.

Một hôm, lão trang chủ và đại thiếu gia ngồi trong khách sảnh và trò chuyện với nhau:

- Phong nhi. Hôm qua con đi điều tra đến đâu rồi?

Thì ra đại thiếu gia đấy chính là Liễu Lâm Phong. Chàng cùng với nghĩa phụ mua lại một trang viện để làm kế sinh nhai và liên thủ với các anh hùng hào kiệt trong võ lâm. Chính các tửu lâu là nơi Liễu Lâm Phong và nghĩa phụ thu thập tin tức và kết giao anh hùng các nơi. Và một điều đặc biệt, Phùng lão trang chủ Bạch Diện Nhân tuy thường xuyên kết giao với các hào kiệt bốn phương nhưng vẫn không một ai phát hiện ra lão chính là Bạch Diện Nhân. Đấy cũng do lão trang chủ dùng thủ pháp Hoán Diện Di Hình, cải sửa dung mạo. Vì thế lão trang chủ ung dung trò chuyện cùng mọi người mà không một ai phát hiện ra. Họ chỉ nghĩ lão trang chủ là một người yếu đuối, mặt trắng bệt và không hề biết võ công. Vì thế, mọi chuyện trong ngoài gia trang đều do đại thiếu gia giải quyết. Họ không thể ngờ, khách khanh hộ pháp của gia trang mà mọi người vẫn chào hỏi hằng ngày lại chính là hiện thân của Bạch Diện Nhân Phùng Lập Thiên. Lão muốn dùng một thân phận khác để dễ bề thăm dò tình hình võ lâm và nắm bắt những diễn biến xung quanh.

Liễu Lâm Phong kính cẩn cúi đầu và nói với nghĩa phụ chàng:

- Đêm qua hài nhi tìm cách xâm nhập vào một phân đàn của Chu Cáp Tinh Độc Bang ở thành Tinh Châu. Kết quả, hài nhi phát hiện ra ở đấy có một người cao, gầy, mắt sáng như sao. Đặc biệt trên mi tâm người ấy có một vết son rất lớn. Không biết nghĩa phụ có biết lai lịch người này không?

Bạch Diện Nhân đưa tay vuốt chòm râu ra vẻ nghĩ ngợi. Sau đó nói:

- Trước đây, khi ta còn đi chu du khắp nơi. Ta có nghe nói một người võ công cực kì cao thâm. Hắn ta có đặc điểm giống như hài nhi vừa mô tả. Không biết người mà hài nhi gặp có phải là người ấy không. Nhưng nếu như đúng là người ấy thì thật là tai ương. Hắn ta chính là Bảo Lâm Khách Thạch Tư Hạo. Là một đại ma đầu khét tiếng ở vùng Quan ngoại. Võ công cao thâm không lường. Đặc biệt là trong người hắn có mười mũi Liễu Diệp Phi Đao. Khi vết son trên mi tâm hắn đỏ ửng lên chính là lúc hắn vận tuyệt đỉnh nội công để gϊếŧ chết địch nhân bằng những mũi Liễu Diệp Phi Đao ấy. Trăm phát trúng cả trăm. Chưa trật bao giờ. Vì thế, kẻ thù gặp phải Bảo Lâm Khách Thạch Tư Hạo là xem như kẻ đó xong đời

Liễu Lâm Phong lắng nghe và nói:

- Có lẽ chính là hắn đấy nghĩa phụ ạ. Hài nhi có nghe phân đà chủ phân đà Tinh Châu gọi hắn là Thạch thúc thúc. Hài nhi thấy hắn bàn chuyện gì đấy với phân đà chủ phân đà ở Tinh Châu Cự Ma Thạch Ngọc Tuấn. Hài nhi định sẽ thâm nhập sâu hơn để nghe ngóng. Nhưng nghĩ đến chuyện trước mắt là phải tìm xem phụ thân hài nhi còn sống không. Nếu người không còn tại thế, hài nhi nhất định phải tìm cho ra hài cốt của người. Giờ đây hài nhi không có tin tức gì nên hài nhi phải ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ. Hài nhi chưa muốn công khai đối địch với chúng để tránh bứt dây động rừng. Nếu chúng biết, chúng có sự chuẩn bị trước thì thật khó khăn hơn cho ta

Bạch Diện Nhân gật đầu hài lòng:

- Hài nhi suy nghĩ rất chu đáo. Ta không thể nóng vội được. Cần phải cân nhắc lợi hại trong hành động mới được. Ta muốn Phong nhi phải thăm dò để nắm thực lực của chúng trước. Sau này ta muốn hành động thì cũng thuận tiên hơn

- Hài nhi rất hiểu tâm ý của nghĩa phụ. Những lúc rảnh rỗi hài nhi thường tiếp xúc với hào khách khắp nơi để hiểu rõ hơn tình hình võ lâm. Hài nhi cũng thu thập được một số kiến văn về những tên đại ma đầu trên giang hồ cũng như thế lực của các bang phái hiện nay

- Phong nhi khá lắm. Không phụ sự kì vọng của ta. Ngày báo thù cho nghĩa đệ của ta không còn xa nữa

Nói xong, Bạch Diện Nhân nghẹn ngào. Đôi dòng lệ chảy xuống trên hõm má già nua. Lão vội đưa tay lau nước mắt. Liễu Lâm Phong thấy xót xa cho nghĩa phụ của chàng. Chàng càng thêm yêu kính và đối xử với nghĩa phụ không khác gì phụ thân của chàng