Chương 3: Trận chiến kinh hoàng

Không khí Liễu Cốc Xà Linh Trang trầm xuống đầy sát khí. Chợt từ trên tàn cây Hoàng Diệp bay xuống một gã hoàng y Một tên bịt mặt bằng khăn lụa vàng, toàn thân mặc hoàng y. Đặc biệt trên vạt áo của hắn có thêu một con Chu Cáp màu vàng. Hắn ta là Hoàng Đường Chủ thuộc Long Hổ đường. Vừa đáp xuống đất hắn liền quét đôi nhãn tuyến như sao xẹt về phía Liễu Lâm Bình.

Đoạn hắn hừ lớn:

- Ta có tí việc nên đến đây muộn ít khắc. Thế mà ngươi giở trò rung cây nhát khỉ. Liễu gia được thiên hạ đồn là Đệ Nhất Kiếm Trang. Thế mà chỉ làm trò trẻ con.

Liễu Lâm Bình chỉa kiếm về phía hoàng y nhân và hét lớn:

- Đêm nay, Chu Cáp Tinh Độc bang các người xâm nhập Liễu gia của ta vì lí do gì?

- Chúng ta hôm nay đến đây, tất nhiên là vì món đồ mà ngươi thu hoạch được từ bụng của con Hồng Dưc Linh Xà cách đây ít lâu. Biết điều thì mau mang ra đây. Nếu không thì ngươi có hối hận cũng muộn rồi đấy.

Liễu Lâm Bình buông một tràn cười ngạo nghễ:

- Ngươi tự tin có thể vượt qua xà trận của ta à? Ta cho ngươi mở rộng tầm mắt để ngươi biết Liễu Cốc Xà Linh Trang không phải là nơi mà các ngươi muốn đến là đến đâu.

Nói rồi, Liễu Lâm Bình rúc lên từng hồi còi.

Thế là lũ rắn theo âm thanh của tiếng còi, tiến lên theo năm phương vị, rất có qui củ. Gã bịt mặt ấy dường như không để ý gì đến lũ quái xà, hắn quát lớn:

- Các ngươi mau lấy hỏa dược ra cho ta.

Rồi quay sang Liễu Lâm Bình cười ngạo nghễ:

- Liễu Lâm Bình, bọn ta có gan tới đây, tất nhiên cũng phải hiểu ít nhiều về Liễu Cốc Xà Linh Trang. Ta không tự thị có thứ khắc chế lũ độc xà này thì không khi nào tiềm nhập Liễu gia các ngươi

Liễu Lâm Bình nhìn bọn người lạ mặt bằng ánh mắt căm hờn tột độ. Lũ rắn vốn sợ hỏa dược. Vì thế chúng phát ra tiếng kêu phì phì và lãng ra xa. Liễu Lâm Bình hiểu rõ tính tình của chúng. Lửa càng cháy, tính tình của chúng càng trở nên hung bạo và không tuân theo bất kì mệnh lệnh nào của chủ nhân. Giờ ra lệnh cho chúng tấn công, không khác nào làm cho chúng hóa điên hơn nữa. Nhưng không dựa vào lũ rắn này, khó lòng để chống đỡ đại địch đang ở trước mặt.

Liễu Lâm Bình mím chặt môi:

- Ta không thể vì bản thân mà hủy hoại biết bao chúng sinh. Loài rắn tuy là giống súc sinh. Nhưng nó cũng có tánh linh. Ta không thể để cho chúng chết một cách oan uổng được. Thôi đành vậy…

Đang suy tính chợt có bốn bóng đen nhanh như chớp lướt tới. Họ đến sát bên Liễu Lâm Bình mà không phát ra bất kì âm thanh nào. Đủ biết họ có công lực cao thâm như thế nào. Liễu Lâm Bình giật mình kinh hãi nhìn họ. Lão nhíu đôi mày nghĩ ngợi, xem người vừa tới là ai. Chợt nghe có tiếng gió từ phía sau. Lão biết kẻ vừa tới đã vung chưởng tấn công mình Không chậm trễ, lão dùng bộ pháp Hồi Bộ Mã Phong lướt ra xa ba trượng đồng thời tung Vô Hình Chưởng đón ngọn chưởng của kẻ lạ mặt. Bốn chưởng chạm vào nhau, tiếng ầm ầm vang lên không dứt.

Cát đá bay tứ tung. Cây cối trong Liễu trang kêu răng rắc rồi ngã rạp xuống.

Trên mặt đất giờ đây có hố sâu hoắc, khói bốc lên khét lẹt. Đúng là ngọn chưởng kinh hồn. Liễu Lâm Bình thản thốt kêu lên:

- Tử Diệm chưởng…

Nói xong, lão đưa mắt nhìn bọn người mới xuất hiện. Giật mình kinh hãi,Liễu Lâm Bình dường như không tự chủ được bản thân khi nhìn thấy Tử Diệm chưởng. Lão đã nhận ra lai lịch của những người mới đến.

Thì ra chúng là Tứ Ác Nhân, sống ở vùng quan ngoại. Nhưng không hiểu sao chúng vào Trung Nguyên và đang xuất hiện trước mặt. Lão đưa mắt nhìn khắp lượt. Đàn độc xà tản ra xa ngóc đầu chờ lệnh. Không chần chừ, Liễu Lâm Bình lập tức thổi vào huyền thiết những âm thanh kì quái. Tức thì, những con hắc xà tròn người, há miệng ngậm lấy đuôi và lăn tròn tròn trên mặt đất. Mọi người kinh ngạc nhìn theo. Không biết chúng sẽ làm gì. Bọn Chu Cáp Tinh Độc bang tay lăm lăm vũ khí, sẵn sàng tấn công lũ độc xà.

Lũ độc xà lăn tròn tròn mấy vòng quanh đấu trường rồi lao về phía bọn Hắc Điêu. Lập tức lũ Hắc Điêu mọp người xuống cho chúng bò lên người rồi vỗ cánh lao vυ"t đi. Không bao lâu, lũ linh điểu lại đáp xuống và tiếp tục mang bọn độc xà rời khỏi đấu trường. Liễu Lâm Bình giờ đây một mình một kiếm ác chiến với Tứ Ác Nhân cùng bảy tên hộ pháp của Chu Cáp Tinh Độc bang.

Liễu Lâm Bình vung nhanh thanh kiếm theo thế Hồi Nhạn Xuyên Vân tấn công vào huyệt Khí Hải của tên hộ pháp mặc thanh y rồi nhanh chóng hồi bộ, quét vào hạ bàn của tên tử y.

Nhìn thấy đường kiếm vô cùng lợi hại, bọn hộ pháp không dám trực tiếp đón đỡ. Họ biết rõ người mà họ đối phó hôm nay là một trong những cao thủ đệ nhất của võ lâm. Lại là đệ tử chân truyền của Hồng Kiếm Vương Hoạt Thiên Thù, được cả võ lâm tôn sùng và tôn làm Kiếm Vương. Vì thế, họ khẽ nghiêng người và lộn ra sau hai trượng. Đồng thời rút Ma Mao thoa ra phóng vào người Liễu Lâm Bình.

Nên biết rằng, thủ pháp phóng mao thoa là một trong những môn ám khí lợi hại mà nhờ nó, họ đã thành danh mấy mươi năm nay. Ma Mao thoa là ám khí lợi hại nhỏ như sợi lông trâu và được chúng tẩm chất kịch độc. Người nào trúng phải ám khí của chúng sẽ ngã lăn ra, thất khiếu chảy máu đen mà chết.

Giờ đây, trong lúc cấp bách, họ sử dụng một lúc bốn ống Ma Mao Thoa. Họ tin chắc rằng, mỗi Ma Mao Thoa chứa hàng trăm mao thoa, phạm vi phóng độc hơn ba trượng thì dù cho thần tiên giáng hạ cũng không thể nào chống đỡ nổi.