Chương 40: Cuối cùng nó là cái gì ó người hỏi

“Nếu chỉ nói vậy cậu chưa bị thuyết phục thì tìm chút nước rửa sạch những cục đất này đi. Nếu có báu vật trong đó, tôi, Mã Tam Á, sẽ khỏa thân chạy khắp phố đồ cổ này”

Lúc này Đường Hán mới biết người phụ nữ này tên Mã Tam Á, tên không hay mà người càng chẳng ra sao.

Có rất nhiều người tụ tập đến xem náo nhiệt, Đường Hán nói với mọi người: “Mọi người đều nghe thấy rồi, xin hãy làm chứng cho tôi. Nếu tôi có thể tìm được báu vật từ đống đất này, cô ta sẽ khoả thân chạy một vòng phố đồ cổ, nếu như không có bất cứ cái gì quý giá, tôi sẽ khoả thân chạy.”

Ham náo nhiệt là thiên tính của con người nên mọi người đều háo hức đồng ý, muốn xem đến cuối cùng ai sẽ là người khoả thân chạy.

“Ông cụ, ông có thể cho tôi mượn một chậu nước được không?” Đường Hán hỏi ông lão.

Ông lão nói: “Anh bạn trẻ, bỏ đi, nghe lời tôi, tốt nhất đừng đánh cược nữa”

“Lão Vương, nhanh lên, chỉ là một chậu nước mà thôi, ông lải nhải gì vậy?” Có vẻ như Mã Tam Á là người của phố cổ này, và quen biết với ông lão.

Đường Hán nói: “Ông cụ, tôi luôn gặp vận may, ông cứ cho tôi mượn một chậu nước đi.”

“Này anh bạn trẻ, cậu thật háo thắng.” Lão Vương thở dài rồi quay vào nhà bưng một chậu nước ra.

Đường Hán nhận chậu nước, sờ sờ những cục đất, bắt đầu lau chùi từng cục một. Anh có thể biết rõ linh khí đến từ cục đất nào nhưng anh không thể rửa nó ngay được, vì điều đó sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý.

Một vài cục đất đầu tiên được rửa sạch, không phải thuỷ. tinh hữu cơ thì là đá khối, Mã Tam Á ở bên cạnh chế nhạo.

Rửa được một nửa, Đường Hán cảm thấy cũng đã đến lúc nên nhặt cục đất tỏa ra linh khí thả vào trong nước.

Cục đất từ từ lộ ra bản chất thật, đám đông bắt đầu trở nên bồn chồn, những người đang xem ở đây ít nhiều biết về đồ cổ nên bắt đầu bàn tán về nó.

“Này anh, nhìn xem, vật này hình như không phải thủy tinh, nó trông giống như ngọc...

“Là ngọc, thật sự là ngọc...”

“Chắc hẳn là ngọc bích, nhưng thời điểm chế tạo khó mà nói được...”

“Đúng vậy, những đồ vật từ ngọc mới được chạm khắc. cũng không đáng tiền...”

Sắc mặt Mã Tam Á nhất thời khó coi, cô ta không ngờ Đường Hán thật sự có thể tìm được ngọc từ những cục đất này, sao chuyện này có thể xảy ra?

Cuối cùng cục đất cũng được rửa sạch sẽ, Đường Hán từ từ nhấc tay ra khỏi chậu nước, ánh mắt mọi người tập trung vào tay Đường Hán, hai khối ngọc màu trắng, thoáng có chút xanh ngọc hiện ra tại trước mặt mọi người.

Mọi người hét lên: “Không phải một khối, mà là hai khối”.

Đường Hán cầm hai khối ngọc đưa cho mọi người xem, mọi người có thể thấy rõ đó là hai khối ngọc dài ước chừng năm, sáu centimet, rộng khoảng hai centimet, nhìn xa trông rất dày, nhưng không thể phân biệt được đây là cái gì.

Lão Vương mở to hai mắt, nói với Đường Hán: “Chàng trai trẻ, có thể cho tôi xem thử được không?”

Đường Hán vẫn có ấn tượng tốt với Lão Vương này, không chút do dự đưa hai khối ngọc cho ông lão xem.

Lão Vương cẩn thận thưởng thức hai khố ngọc trong tay, càng nhìn, vẻ mặt ông lão càng nghiêm túc, sau khi nhìn một lúc, ông lão mới nói:

“Màu hơi ố vàng và cảm giác hơi thô, chứng tỏ khối ngọc này được đào lên chưa lâu, ít nhất cũng chưa được sưu tầm và thưởng thức.”

“Cuối cùng nó là cái gì ó người hỏi.

Đường Hán chỉ có thể từ linh khí mà nhìn ra được khối ngọc này có lẽ là của nhà Thương, những thứ khác thì anh không nhìn ra được, anh đang chờ Lão Vương giải thích.

“Vật này rất phổ biến ở ngọc cổ, gọi là Ngọc Long. Nhìn hình dáng thì có thể coi là đồ vật của thời Hậu Ân. Chất lượng ngọc cũng rất tốt, mặc dù không đạt được tiêu chuẩn dương chỉ ngọc, nhưng cũng là ngọc hòa điền cao cấp...”

Lão Vương còn chưa nói xong, xung quanh đã vang lên một tiếng hít thở thật lớn, giá thị trường của ngọc bích cổ được làm bằng ngọc hòa điền cao cấp ít nhất là ba trăm nghìn tệ, thứ mà thanh niên này nhặt được thật là chấn động!