Cửa hàng tiện lợi có vẻ ngoài nhỏ bé, tuy nhỏ nhưng có đầy đủ những thứ cần thiết và rất sạch sẽ, có thể thấy được sự siêng năng, chu đáo của người chủ. Diệp Tuyền nhìn quanh cửa hàng, ánh mắt dừng trên Kiều Quân.
Tình trạng của ông tốt hơn Lý Hồng Vân, màu đen giữa ấn đường gần như biến mất.
Trong cửa hàng không có dấu vết của quỷ, trên quầy chỉ có một chút âm khí, rõ ràng là do ông chủ thường ở đây mà dính lên.
“Nơi này không có, chú không sao.” Diệp Tuyền chắc chắn nói.
Nếu vốn đã có dương khí mạnh nên chỉ cần không bị nhiễm và ở trong những quán đông người qua lại một thời gian thì âm khí trong cơ thể sẽ tự biến mất.
Lý Hồng Vân vui mừng khôn xiết, nhưng chưa kịp buông tay, cô lại đột nhiên lên tiếng: “Vậy à, ở nhà tôi?! Sư phụ, tôi dẫn đường. Ngài có muốn chuẩn bị gì không? Gạo nếp, hay là giấy vàng? ? Tôi bảo Lão Kiều mua ngay!”
“Cứ đến đó đi, tôi không cần những thứ đó.” Diệp Tuyền dừng lại.
Kiều Quân nghe được manh mối, nhớ tới những chuyện kỳ
quái ở nhà, lưỡng lự nhìn Diệp Tuyền: “...Sư phụ?”
Cô còn quá trẻ! Không phải lừa đảo à?
Còn chưa vào cửa, cô lại thản nhiên nhìn nói không có việc gì, nói bắt quỷ cũng không cần chuẩn bị gì, đi lừa cũng không có tâm tí nào.
Họ đã kết hôn nhiều năm rồi, Lý Hồng Vân chỉ cần nhìn ông là biết ông đang nghĩ gì, tức giận nói: “Sư phụ Diệp không có như mấy tên lừa đảo bán bùa đâu, tuổi trẻ thì sao, đây gọi là còn trẻ đã thành tài!”
Kiều Quân gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm. Lo lắng vợ bị lừa vì quá lo lắng, ông dứt khoát đóng cửa hàng và gửi tin nhắn cho con gái bảo cô bé đi ăn một mình rồi đi theo Diệp Tuyền.
Gia đình Lý Hồng Vân sống ở phía sau khu dân cư, vừa mở cửa có thể nhìn thoáng qua căn phòng. Chiếc ghế sofa có những bông hoa nhỏ sạch sẽ và ấm áp, ánh nắng chiếu vào phòng khách ngăn nắp, dường như không khác gì mọi ngày trước đây.
Sắc mặt Diệp Tuyền hơi đổi.
Ngôi nhà nhỏ ấm áp hiện lên mắt cô một màu xám, những nơi tích tụ âm khí có đậm có nhạt, nhưng so với con quỷ trong miêu tả của Lý Hồng Vân, xét theo dấu vết âm khí còn sót lại thì quỷ hồn đó có vẻ đã yếu đi nhiều.
“Trong phòng này có cái gì?” Diệp Tuyền tùy ý đi vào, đứng thẳng trước cửa phòng có khí tức nặng nề nhất.
Lý Hồng Vân nắm chặt ngón tay không dám đi vào, cũng không dám quấy rầy Diệp Tuyền quan sát, bà đợi cô nói xong liền vội vàng đi theo.
“Vốn là phòng của ba chồng, nhưng sau đó…” Lý Hồng Vân dừng một chút, hít một hơi: “Chờ một chút, đừng nói là ba chồng tôi nhé?”
“Ừm?”
Lý Hồng Vân giải thích: “Trong đó còn có tro cốt của ba chồng tôi. Mùa thu năm ngoái, quê tôi bất ngờ xảy ra một trận lở đất nên đã phá hủy ngôi mộ. Tôi không thể để ở đó mãi nên tôi đã thỉnh ông ấy về nhà trước, tìm ra chỗ nào ổn mới dời mộ. Lúc thỉnh về cũng không có chuyện gì, nhưng nửa tháng vừa qua lại xảy ra chuyện, tôi cũng không ngờ tới chỗ này.”
Ý thức được có thể là người nhà đã khuất, Lý Hồng Vân chợt yên tâm, chẳng những không còn sợ hãi nữa, thậm chí còn có chút dở khóc dở cười.
“Nói cho cùng thì chỉ là có chút ồn ào thôi. Không có gì nghiêm trọng xảy ra cả, hóa ra là người nhà. Đúng rồi, ba chồng lúc còn sống rất thích trêu chọc cháu gái mà!” Lý Hồng Vân càng nghĩ càng thấy hợp lý.
Bà lắc đầu, đầy nghi hoặc: “Nhưng trước đó mọi chuyện vẫn ổn, cho nên sau tiết Thanh Minh thì có gì đó không ổn nhỉ. Theo lý thì tiết Thanh Minh cũng cúng đàng hoàng rồi… Dưới đó có thiếu thứ gì không, Hay là có cái gì không hài lòng? Ôi, không báo mộng cũng chả nói gì, nhìn xem việc này đã gây ra bao nhiêu rắc rối, chúng ta có muốn làm tròn đạo hiếu cũng không tìm ra được phương hướng.”
Lý Hồng Vân mở cửa, có chút mong đợi nhìn Diệp Tuyền: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn là một nhà, ngài có thể giúp tôi hỏi một chút được không?”
Trong phòng kéo rèm, trên bàn bày đồ ăn nhẹ và trái cây, sau lư hương treo một bức ảnh đen trắng chụp ông lão đang mỉm cười hiền từ, lộ ra một góc của hũ sứ trắng đơn giản sờ vào có hơi lạnh. Âm khí thoát ra khỏi lọ là mạnh nhất, quỷ hồn khi nghe thấy âm thanh bên ngoài cũng không xuất hiện, rúc vào bên trong không ra ngoài.
Chủ nhân chủ động bái lạy, có nghĩa là bọn họ đã xác lập được mối liên hệ, lại có huyết thống, một quỷ hồn nhỏ yếu cũng có khả năng làm ra đống chuyện thế này.
Quỷ không có ý định ra ngoài, Diệp Tuyền đi tới trước bàn không kiên nhẫn gõ gõ, vì người thân có mặt nên cô vẫn khách sáo nói: “Lão già, ông tự mình đi ra, hay là để tôi lôi ra?”
Ngón tay gõ mà bàn rung những hai lần.
Một cơn gió lạnh thổi qua, bóng quỷ trong suốt bay ra khỏi hũ, ngưng tụ thành hình bên cạnh bàn cúng.
Diệp Tuyền hơi nhướng mày, nhìn bức ảnh đen trắng trên bàn, sau đó lại nhìn bóng quỷ hiện hình, không khỏi trầm mặc một lát.
Lý Hồng Vân không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, trong lòng chợt giật mình một cái: “Cái gì, sao vậy?”
Vẻ mặt Diệp Tuyền rất cạn lời: “Dì thỉnh nhầm quỷ. Đối với dì, tên này không phải người nhà. Chiếc hũ tro cốt dì thỉnh về nhà có lẽ không phải của nhà dì đâu.”
“???Cái gì?!”