Chương 37: Thu phục sói đầu đàn

Trong bóng tối xuất hiện hơn chục cặp mắt màu lục sẫm, bầy sói ngửi được mũi máu tanh bay tới, nhìn thấy thì thể đồng loại trên mặt đất, nhất thời phẫn nộ.

"Hú! Hú!"

Tiếng sói tru tiếp tục vang lên, vài con sói dùng chân trước cào xuống đất, hung dữ nhìn bốn phía, cố gắng tìm kiếm thứ đã gϊếŧ chết đồng loại của mình.

Một con sói vây quanh xác con sói kia, đôi mắt màu lục của nó đột nhiên nhìn về nơi Tần Tranh và Khương Nghiêu đang ẩn nấp.

Con sói này nhìn mạnh hơn những con sói khác rất nhiều, răng nanh sắc nhọn hơn, trên đầu có một chùm lông trắng như tuyết, có lẽ là con đầu đàn của bầy.

[ xong rồi, bọn họ phát hiện Khương Nghiêu gϊếŧ đồng loại của nó, mau chạy đi ]

[ Khương Nghiêu toàn thân là máu, bầy sói có khứu giác nhạy bén, nhất định sẽ bị phát hiện! Đứng trốn ở đó, tốt hơn là leo lên tảng đá, trốn thoát ]

Khán giả xem chương trình nhìn thấy sự xuất hiện của bầy sói, họ không khỏi đổ mồ hôi hột cho họ.

Khương Nghiêu quay đầu nhìn ngọn núi đá sừng sững phía sau, lúc này, nó là lối thoát thích hợp nhất. Chỉ là núi đá dốc đứng, bên cạnh có thác nước, leo lên không dễ dàng.

" Leo lên trên"

Khương Nghiêu hạ giọng và nói với Tần Tranh.

Hắn nghĩ đến bản lĩnh Tần Tranh, cô hẳn là có thể leo lên.

Ngọn núi đá dựng đứng này không phải là vấn đề đối với cô.

"Không cần."

Tần Tranh vừa dứt lời, Khương Nghiêu liền nhìn thấy nàng nhảy xuống, đúng lúc bị bầy sói xông tới bao vây.

Cô nhìn đầu đàn sói hoang, bất gặp ánh mắt dữ tợn của nó, cảm thấy nó có chút lính tính.

“Mày đã bị tao bao vây rồi." Tần Tranh đối với nó nhân từ nói: “Nếu như mày còn không đi, đừng trách tao vô tình”

Con sói ???

Khương Diệu ? ? ?

Các khán giả đang xem ???

[chết tiệt, Tần Tranh điên rồi sao? Ai bao vây ai!! ]

[Thần kinh, ngươi muốn chết liền chết đi, đừng hại Khương Nghiêu của chúng ta ]

[ Ngươi cho rằng ngươi là ai? Nếu không phải Khương Nghiêu cứu ngươi, ngươi đã bị con sói kia cắn chết từ lâu rồi! Bây giờ có nhiều sói như vậy, làm sao ngươi dám nói những lời như này! ]

[Có một phép màu trên thế giới để một kẻ ngốc như Tần Tranh có thể sống sót đến bây giờ]

[Đề nghị tìm bác sĩ tâm thần, giúp Tần Tranh xem bệnh của mình trước]

Chứng kiến hành vi ngu ngốc của Tần Tranh, tất cả khán giả đều không thể ngồi yên, điên cuồng xông vào mắng mỏ cô

Khương Nghiêu trốn ở sau tảng đá, nhìn bóng lưng Tần Tranh, khóe miệng giật một cái

"Hú!!"

Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của cô, con sói đầu đàn lập tức cảm thấy bị xúc phạm, nó phát ra mệnh lệnh, bầy sói xung quanh lao thẳng về phía Tần Tranh

Thân ảnh Tần Tranh lóe lên chỉ thấy tàn ảnh.

Khi bầy sói chưa kịp phản ứng, cô đã ngồi lên lưng con sói đầu đàn, một tay túm lấy lông nó.

"Hú! Hú...."

Con sói gầm lên giận dữ, điên cuồng lắc người, cố gắng ném Tần Tranh ra. Nhưng Tần Tranh lại vững như núi Thái Sơn, lại vô ý nhổ vài sợi lông sói.

Những con sói khác lao tới bao vây cô.

Một tay đặt trên lưng con sói đầu đàn, cô bay lên, đá bay một con sói một cách gọn gàng.

Động tác của Tần Tranh nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng khi cô đá bay những con sói đang lao về phía mình, những con sói đó trực tiếp bị đá bay đi mấy mét, có con bị đá vào cây ngã xuống lập tức ngất đi.

Khi Khương Nghiêu nhảy xuống giúp đỡ, đã có nhiều con sói bị thương nằm trên mặt đất

Những con sói hoang rên rĩ, nhìn con sói đầu đàn với đôi mắt có chút đau khổ.

Tiếng kêu của con sói trở nên buồn bã, giận dữ.

Tần Tranh thoải mái ngồi trên lưng nó, nắm một chùm lông sói, không kiên nhẫn nói: "Kêu cái gì? Tao đã kêu mày rời đi, mày nhất quyết không đi, trách ai?"

"Hú hú hú hú!"