Chương 35: Giao kèo với quỷ

"Người ta nói ác giả ác báo, thiện giả thiện lai! Khi còn sống, tôi chưa từng làm chuyện xấu, học đại học, liền bị bắt cóc vào trong núi sâu này, chịu khổ năm năm, chịu sỉ nhục, chịu cưỡng bức.

Cuối cùng cũng tìm được cơ hội trốn thoát, nhưng ông trời tại sao lại để những người đó lại vô tình đẩy xuống hồ. Ngay cả đứa con chưa chào đời cũng chết theo!

Nếu ông trời không có mắt, thì tôi sẽ tự mình đi báo thù " Con quỷ càng trở nên phẫn hận khi nhắc về quá khứ.

An An lặng lẽ quỳ bên thủy quỷ.

Khuôn mặt nhỏ tái nhợt, không nói gì.

Tần Tranh nhìn thủy quỷ, lấy ngón tay bấm vận mệnh của nàng biết nàng không có nói dối.

Người phụ nữ này thực sự đã chết một cách đau khổ.

“Việc của thế giới âm là thuộc thẩm quyền của thế giới âm, nếu ngươi có bất bình, ngươi có thể nói với Vua Hades(*)"

(*)Vua Hades hay còn gọi là Aides, là vị thần cai quản địa ngục.

Tần Tranh triệu hồi âm sai, đưa mẹ con thủy quỷ xuống âm phủ đầu thai, đối với những hồn ma chưa làm điều ác hay tổn thương người khác, họ sẽ bị xóa ký ức rồi đi đầu thai.

Sau một thời gian niệm chú, không có chuyện gì xảy ra cả.

"Âm phủ đóng cửa"

Tần Tranh gãi gãi đầu, có chút không nói nên lời.

Trước khi chết, cô đã nghe được từ bạn của mình ở thiên giới, là đã có chuyện xảy ra ở âm phủ. Diêm Vương, người phụ trách âm phủ, đã không đến thiên giới để báo cáo nhiệm vụ của mình trong nhiều năm.

Có lẽ âm phủ đã xảy ra chuyện gì đó khiến âm sai chểnh mảng nhiệm vụ. Ở đây không có âm sai để hút hồn, mẹ con thủy quỷ không thể xuống âm phủ đầu thai được.

"Đầu thai? Tôi không muốn đầu thai”

Thủy quỷ nằm ở trên bờ, dùng móng tay sắc bén cáo đá, cuồng loạn kêu to: "Tôi không cam lòng, không thể cứ như vậy đi đầu thai. Tôi không thể quên hết thảy những chuyện này!"

“Cô đã chết rồi"

Tần Tranh có chút cáu kỉnh liếc nhìn nàng.

"Cô nói bị người ta bắt cóc đến núi sâu, nói cách khác, trong núi này còn có thôn làng."

Nàng gật đầu, sợ hãi nhìn thanh trường kiếm bằng gỗ trong tay Tần Tranh. Sức mạnh sấm sét phát ra thanh kiếm bằng gỗ, khiến thủy quỷ có chút sợ hãi.

"Có một ngôi làng rất hẻo lánh, theo đường ra có một đường cáp treo. Hôm đó trời mưa rất to, tôi đã đi được đến đường cáp treo Thiên Trụ. Sau khi đi qua đường cáp treo, thì có thể đến đường cao tốc. Những người đó đã đuổi theo ta, họ đã vô tình đẩy ta xuống cáp treo"

Nghĩ đến khi mình chết đã xảy ra chuyện gì, trong mắt thủy quỷ lộ ra vẻ buồn bã sâu xa.

“Vậy cô có nhớ ngôi làng ở đâu không?"

"Tôi nhớ! Cho dù chết, cũng không thể quên những tên lưu manh kia sống ở nơi nào!"

Tần Tranh gật đầu, giúp thủy quỷ bảo thù.

Trên bản đồ do tổ chương trình đưa ra, không có đánh dấu địa điểm trọng yếu như Cáp treo Thiên Trụ, có lẽ bọn họ có thể đi theo Đường cắp treo Thiên Trụ do thủy quỷ nhắc tới, sớm rời khỏi núi sâu.

Hơn nữa sau khi báo thù, có thể tiêu trừ oán hận đối với thủy quỷ, nếu liên lạc với âm sai, có thể đưa nàng đi luân hồi.

"Tôi dẫn cô đi báo thủ, đến lúc đó cô chỉ đường cho tôi ra khỏi núi."

"Thật sự?"

Thủy quỷ kích động nhìn Tần Tranh, "Được! Cảm tạ Thiên sư đại nhân!"

Khoảnh khắc tiếp theo, nàng lại do dự

"Nhưng tôi chết thảm ở trong hồ nước này, căn bản không thể rời đi."

Nếu có thể rời đi, nàng đã tự mình đi trả thù.

Khi tu vi của nàng dần dần mạnh lên, nhiều nhất chỉ có thể đi lại bên hồ nước, nhưng muốn rời đi, cần phải tạo ra một trận mưa xối xả để linh hồn không bị thiêu đốt.

"Chỉ cần lấy ra xương cốt của cô là có thể rời đi ." Tần Tranh đương nhiên biết nàng bị nhốt ở trong hồ nước này, nàng có rất nhiều biện pháp dẫn Thủy quỷ rời đi.

Trời đã tối

Tần Tranh dự định lúc rạng sáng giúp thủy quỷ lấy xương cốt ra. Chỉ có người ngoài mới có thể vớt được cái này, còn linh hồn thì không thể tự lấy được.

Cô nói chuyển với thủy quỷ, nói nàng đưa An An trở lại hồ nước trước..

Xung quanh núi đã có sương mù che khuất ánh mặt trời, bên cạnh có một hồ là thác nước nhỏ, nước ở đây từ hồ phía trên chảy xuống, cho nên sau khi thủy quỷ bị thương đều ẩn náu ở đây để tĩnh dưỡng.

"Tần Tranh."

Thấy Tần Tranh hồi lâu không ra, Khương Nghiêu đi vào sương mù dày đặc tìm cô.

"Tôi ở đây."

Hai người ra khỏi sương mù, bên ngoài trời đã tối hẳn.

"Thủy quỷ đó đâu?"