Chương 2: Đưa ra bằng chứng

[ Phương Hành Ninh V: Thứ nhất, tôi không hề tiêu tiền của phụ nữ, thứ hai, tôi không hề có tiếp xúc với kẻ gϊếŧ người, ngoại trừ việc cô ta thường xuyên quấy rối tôi, chúng tôi không có bất kỳ quan hệ nào.]

[ Tần Tranh V: Khi tôi đưa ra bằng chứng, anh sẽ biết anh có tiêu tiền của tôi hay không. Ai là người hàng tháng nói không có tiền, hỏi mượn tiền không trả? Bằng chứng đã được giữ lại, tương lai tôi sẽ truy tố trách nhiệm.

Còn việc tôi có gϊếŧ người hay không, cảnh sát sẽ tìm ra sự thật. Nếu chuyện này không liên quan đến tôi mà anh với tư cách là người của công chúng lại tung tin đồn sai sự thật. Tôi sẽ kiện anh.]

Sau khi đăng bài này, một nhóm người đã lăng mạ Tần Tranh trên Internet.

Tần Tranh phớt lờ, đầu tiên là sắp xếp các hóa đơn và chứng cứ chuyển tiền lúc nguyên chủ mua đồ cho Phương Hành Ninh, cô trực tiếp đưa những bức ảnh này lên Weibo.

Khi Phương Hành Ninh nhìn thấy Weibo của cô, sắc mặt hắn đột ngột thay đổi.

Hắn không ngờ cô lại nhẫn tâm với mình như vậy, trực tiếp đưa ra bằng chứng để hạ gục hắn.

Người quản lý đưa Tần Tranh về nhà trước.

Không lâu sau, Phương Hành Ninh lái xe tới.

"Đứng lại!"

Hắn nhìn thấy Tần Tranh đang đi vào tòa nhà, lo lắng chạy tới.

“Tại sao cô đăng ảnh bằng chứng này lên! Tôi đăng lên vì sự nghiệp mà thôi, nhưng trong lòng thực sự không nghĩ như vậy! Chuyện này ảnh hưởng đến sự nghiệp rất nghiệm trọng! Sự nghiệp của tôi đang trong giai đoạn đi lên, không thể có bất kỳ sai lầm nào."

Tần Tranh vô cảm nhìn hắn, đưa tay,

"Trả tiền."

Phương Hành Ninh sắc mặt tái nhợt. "Cô là muốn hủy hoại tôi sao? Lấy lại tiền của bạn trai là ý gì? Nếu như cô thật sự yêu tôi, có thể nghĩ sự nghiệp của tôi nhiều hơn một chút!"

“Tôi nghĩ cho anh cái ***, trả lại tiền cho tôi!"

Phương Hành Ninh kinh ngạc nhìn cô, không hiểu tại sao cô lại nhẫn tâm như vậy.

Lúc trước chỉ cần hắn tùy tiện nói lời ngon ngọt dỗ dành là được!

Phương Hành Ninh ánh mặt dần dần trở nên lạnh lùng. "Tần Tranh, cô mau xóa bài viết đi, giải thích những thứ này đều là giả, bằng không đừng trách tôi vô tình"

"Đe dọa tôi?"

Cô tùy ý nhướng mày, ánh mắt rơi trên mặt Phương Hành Ninh. Cô thấy đường sinh mệnh của hắn hoàn toàn tối đen, mơ hồ xuất hiện vài đường màu hồng.

"Anh thích chân đạp mấy thuyền như vậy, khó trách gặp đào hoa kiếp. Nếu anh công khai xin lỗi tôi, trả lại toàn bộ số tiền, nói không chừng tôi có thể cứu mạng con chó của anh."

“Tôi xin lỗi cô, cô nằm mơ đi!" Phương Hành Ninh khinh thường nói. "Rõ ràng là cô một mực quấn lấy tôi, đưa đồ vật và tiền bạc cho tôi, trách ai?"

"Nhìn thấy bộ mặt thật của hắn chưa!"

Tào An cười lạnh một tiếng. "Cho hắn tiền còn không bằng cho chó ăn."

Tần Chính gật đầu, "Tôi đem tiền cho chó ăn."

“Cô chờ!"

Phương Hành Ninh phẫn uất trừng mắt nhìn Tần Tranh giận dữ quay người bỏ đi.

“Hiện tại em có thể nhìn rõ bộ mặt thật của hắn là tốt rồi, sau này sẽ không bị lừa nữa." Tào An nhẹ nhõm nói, nhưng trên mặt vẫn là có chút lo lắng.

"Không biết khi nào cảnh sát mới có thể phá án. Cư dân mạng vẫn tin em là kẻ gϊếŧ người "

"Nhanh thôi."

Tân Tranh rất bình tĩnh trả lời, cô đã tính chuyện này sẽ được cảnh sát giải quyết nhanh thôi.