Chương 18

Thấy Khương Nghiêu giúp đỡ, hắn vội vàng đến giúp làm thịt nướng.

"Đội trưởng, có thể ăn cái này sao?"

Tiêu Thần Vũ lo lắng hỏi.

"Ừ, cho cậu ăn "

Nếu không, tại sao cô lại bắt nhiều như vậy?

Tần Tranh nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn Khương Nghiêu, chậm rãi xoay chuyển xiên thịt trong tay, càng xoay, mùi thơm bay ra càng nhiều.

Cô lại liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm của Khương Nghiêu, làn da có chút tái nhợt hơn so với bình thường, tư thế cẩn thận, nhìn có chút ốm yếu mà cao quý.

Vốn tưởng rằng anh là loại thiếu gia ăn không ngồi rồi, không ngờ lại biết nướng đồ ăn

Thật ngon.

Trên thực tế, Khương Nghiêu cũng nghĩ đến vùng hoang dã, nên anh cũng mang theo rất nhiều gia vị thịt nướng trong túi của mình. Sau khi thịt được nướng, rắc bột thì là, mùi vị thơm đến phát khóc

"Sắp ăn được rồi "

Khương Nghiêu đưa con thỏ nướng cho Tần Tranh

Tần Tranh phát hiện Tiêu Thần Vũ đang nhìn thỏ nướng chăm chú, vì vậy cô đã xé một cái chân của con thỏ cho hắn.

Anh chàng Tiêu Thần Vũ này thù rất dai

Hắn cầm đùi thỏ nướng đi tới trước mặt đám người Lưu Hạ, vừa ăn vừa ác độc nói: "Không được không được? Có người nào không ăn được thịt sao? Bớt ăn các sản phẩm ăn liền như mì ăn liền đi, không tốt cho sức khỏe!"

Khi Tiêu Thần Vũ đi tới, mùi thịt nướng ngày càng rõ ràng Lưu Hạ và những người khác cảm thấy tủi sau khi ăn mì ăn liền, họ lại bắt đầu cảm thấy đói.

“Anh có thể đừng ăn ở đây được không?"

Lưu Hạ không thể chịu đựng được nữa, nói với Tiêu Thần Vũ.

Tiêu Thần Vũ không muốn, hắn muốn ăn chân thỏ bên cạnh họ.

Tần Tranh cũng đi tới, dọn một cái ụ gỗ nhỏ ngồi ở bên cạnh bọn họ ăn cơm.

“Thịt chuột cũng ngon, thịt rất mềm, béo mà không ngấy".

"Cho tôi nếm thử"

"Thịt chim chắc hơn, cánh ăn ngon gấp trăm lần cánh gà"

"Cánh ngon hơn? Cho tôi đi"

"Được rồi, là cho Khương Nghiêu"

"Tôi buồn đó"

Tần Tranh đưa cho Tiêu Thần Vũ một cái đầu thỏ, hắn lại bắt đầu nhai đầu thỏ một cách vui vẻ.

Cái trán Lưu Hạ giật giật, "Hai người các cậu tránh ra được không?"

"Nơi này nhà của cô? Ai quy định chúng tôi không được ngồi ở chỗ này?"

Tần Tranh nhẹ giọng nói.

Sau đó cô đứng dậy cùng Tống Miểu Miểu và Lưu Khải Nguyên tiếp tục ăn thịt nướng. Những người khác đều có thịt để ăn, nhưng Lưu Hạ và hai người bên cạnh cô ta thì không.

"Lưu Hạ, mặc kệ cô ta, lát nữa anh tìm cho em."

Blogger sinh tồn ngoài trời Thường Tử Xuyên rõ ràng thích Lưu Hạ

Thấy Lưu Hạ tức giận như vậy, hắn ân cần an ủi nàng.

Sau bữa tối, mọi người bắt đầu dựng lều.

Ngoài ra, cần có người canh gác vào ban đêm, nhà địa chất Lưu Khải Nguyên nói đêm nay anh ta có thể canh gác.

Tần Tranh ngay cả lều trại cũng không mang theo, cô cảm thấy phiền phức nên trực tiếp nằm trên cây, dùng lá cây che khuất ánh trăng.

“Đội trưởng, buổi tối cô định ngủ ở đây sao?"

Tiêu Thần Vũ tò mò hỏi

"Ừm."

Tần Tranh đáp lại bằng giọng mũi.

"Nếu tối nay trời mưa thì sao?"

"Tối nay sẽ không mưa"

"Nếu trời mưa thì sao? Tôi đã kiểm tra dự báo thời tiết trước đó, gần đây trời sẽ mưa."

"Nếu tôi nói không, thì sẽ không?."

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi đã nói chuyện với Thần Mưa”

Tần Tranh bỏ lá cây, cau mày nhìn bầu trời đầy sao.

Thế giới này là một trong những thế giới phàm trần phụ thuộc vào tiên giới, sẽ được kiểm soát bởi các vị thần của tiên giới. Chỉ là Tần Tranh hiện tại tu vi không đủ, không cách nào cùng thần tiên giới câu thông mà thôi.

Cô nhìn bầu trời biết tối nay trời sẽ không mưa.

Nếu trời mưa, thần mưa nhất định là bị đứt dây thần kinh.

Tần Tranh nhắm mắt, đắp lá cây tiếp tục ngủ.

Nếu có vị thần nào không nghe lời, chỉ cần đánh bại hắn là xong.

"Đội trưởng, nếu trời mưa, cô có thể đến lều của tôi để tránh mưa."

Tiêu Thần Vũ không để tâm đến những lời của Tần Tranh, nói với hắn.

"Nam nhân cùng lều với nữ nhân không thích hợp."

Tần Tranh từ chối.

Cô không có hứng thủ sống trong lều.

Phía bên kia của bãi đất trống.

Thường Tử Xuyên thấp giọng nói với Lưu Hạ

"Anh tìm được một cái ổ trứng rắn, chúng ta đem trứng rắn đặt ở bên cạnh Tần Tranh, như vậy rắn mẹ nhất định sẽ cho rằng Tần Chính trộm."

Lưu Hạ liếc nhìn phương hướng Tần Tranh, trong mắt có chút hung ác.

"Nhưng cô ta có cỏ đuôi rắn."

"Rắn rất ghét mùi này nhưng trứng rắn rất quan trọng với rắn mẹ. Nếu ai lấy trộm, rắn mẹ nhất định sẽ bất chấp mà tấn công."

Lưu Hạ lúc này mới gật đầu: "Cô ta tựa hồ đang ngủ, lát nữa anh có thể để bên cạnh."