Chương 16: Làm đội trưởng chỉ là luyện tập??

Tần Tranh cau mày, ánh mắt trở nên lạnh lùng

"Vừa rồi bọn họ muốn xem trước, cho nên chúng tôi giật lấy, không cần thận xé rách, sau đó có một trận gió thổi qua, góc rách rơi vào cả huyết xà cỏ, trong bụi cỏ có thể có rắn làm tổ . Chúng tôi không dám nhặt nó lên"

Lưu Hạ kéo môi dưới và giải thích với Tần Tranh

Sự mỉa mai hiện lên trong mắt.

Nếu cô ấy không thể làm đội trưởng, thì cô sẽ không cho Tần Tranh làm đội trưởng một cách dễ dàng.

Lưu Hạ đáng thương nhìn Tần Tranh," Đội trưởng, cô lợi hại như vậy, sao không nhặt đi? Tôi từ nhỏ liền sợ rắn, không dám tới bụi cây kia."

Tần Tranh liếc mắt nhìn ra sự tính toàn trong mắt cô ta, cười lạnh nói: "Cô sợ rắn sao dám nhận làm đội trưởng? Ai cho cô dũng khí? Thật vô dụng"

Biểu cảm của Lưu Hạ đông cứng lại, bàn tay đang buông lỏng bỗng siết chặt

Tần Tranh, con khốn đó! Dám mắng nàng?

Hi vọng sau này cô ta sẽ bị rắn cắn chết.

Bản đồ trong yếu như vậy, đội trưởng, người mau đi lấy lại đi

"Đừng nhặt"

Tần Tranh nhét tấm bản đồ rách vào trong túi, "Mất thì mất, tôi cũng sợ rắn”

"KHÔNG"

Lưu Hạ kích động phản bác. "Cái góc kia trên bản đồ vừa vặn là nơi chúng ta đi ra ngoài, nếu không nhặt lên, sao có thể rời khỏi núi sâu?"

"Cô sợ cái gì? Tôi có thể tìm được lối ra thôi"

Nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Tần Tranh, khóe miệng Lưu Hạ giật một cái.

Trên thực tế, tấm bản đồ hoàn toàn không rơi vào huyết xà thảo, mà là bị Lưu Hạ giấu đi. Nàng chỉ muốn dụ Tần Tranh tới, bị rắn độc cắn.

Không ngờ lời của Lưu Hạ đã nói ra khỏi miệng, Tần Tranh lại không chịu đi. Lưu Hạ sau đó đã thuyết phục một số thành viên khác trong nhóm có mối quan hệ tốt với nàng đến khuyến khích Tần Chính đi nhặt bản đồ.

"Tần Tranh, cô là đội trưởng, cô phụ trách bản đồ: cô cũng phụ trách an toàn của chúng ta!"

“Vừa rồi cô cùng người hướng dẫn nói cái gì? Nói sẽ mang chúng tôi rời đi an toàn, bây giờ ngay cả bản đồ cũng không hoàn chỉnh, làm sao có thể mang chúng tôi rời đi."

Tần Tranh hờ hững liếc bọn họ một cái, "Tôi chỉ là hướng dẫn."

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của bọn họ, cô lại hỏi; “Các cậu không phải cũng mới làm thành viên sao. Tôi cũng mới làm đội trưởng, chỉ là luyện tập."

Lưu Hạ:...

Khương Nghiêu:...

Những người khác.

[ ha ha ha ha ha, Tần Tranh cười chết ta mất ]

[Luyện tập! Hahahahahal Là một đội trưởng ta có thể được hiểu Tần Tranh]

[Vậy thì sao, Tần Tranh nói giọng điệu lạc quan như vậy, thật sự có thể mang bọn họ rời đi an toàn sao? ]

[Thật ra, tôi nghĩ lấy bản đồ là một hành vi sai trái. Nếu Lưu Hạ và những người khác đã làm rách nó, tại sao họ không tự mình nhặt nó lên trong bụi rậm?]

[Tôi cũng cảm thấy rằng Lưu Hạ này trông rất mưu mô]

[ Tần Tranh: Chỉ cần tôi không có nhân phẩm, tôi sẽ không bị lừa]

Trong khi những người khác đang xem bản đồ, Tống Diệu Diệu đi vòng quanh khu rừng gần đó.

Một lúc sau, cô quay lại, nói với Tần Tranh. "Tôi tìm được cỏ đuôi rắn, bây giờ trời đã tối, chúng ta có lẽ không kịp tìm chỗ cắm trại khác, tạm thời dựng trại ở đây"

"Được, tôi đi với cô"

Tần Tranh và Tống Miểu Miểu nhặt cỏ đuỗi rắn về, bảo những người khác cắm trại ở đây.

"Cái gì, cô không phải không muốn chúng tôi cắm trại ở chỗ này sao? Như vậy không phải Lưu Hạ nói đúng sao, để Tần Tranh làm đội trưởng làm gì? Tần Tranh căn bản không có tư cách làm đội trưởng."

Cô gái bên cạnh Lưu Hạ phản bác

Sau khi nghe điều này. Tần Tranh nói với cô ấy. "Vậy chia thành hai đội, một đội nhận Lưu Hạ làm đội trưởng."

“Tại sao cô không chia sẻ huyết xà thảo mà cô đã hái với chúng tôi."

Tần Tranh xòe hai tay ra, lạnh lùng nói: "Vừa vặn phát xong, cô để cho đội trưởng Lưu Hạ đi tìm đi, tôi chỉ vì đồng đội của mình nhặt

"Cô......!"

Bên kia nhìn cô không hài lòng.

“Tự đi hái đi! Mình đi thôi, Hạ Hạ"

Họ cũng có mối quan hệ tốt với blogger sinh tồn ngoài trời, blogger sinh tồn ngoài trời cũng biết cỏ đuôi rắn nên cả ba cùng nhau đi vào rừng.

Khi họ quay lại, mặt trời sắp lặn, ánh nắng vàng chiếu xuống khoảng đất trống.

Blogger sinh tồn ngoài trời mang đến một cái nồi nhỏ, Lưu Hạ và những người khác bắt đầu nấu mì ăn liền.

"Cái nồi đó có vẻ dùng tốt"

Tiêu Thần Vũ cần một miếng bánh quy trong tay, cảm thấy như đang nhai vỏ cây.

Tần Tranh cũng cầm bánh quy trong tay.

Cô không mang theo đồ ăn, bánh quy này là Giang Dao đưa cho cô.

Cầm một bát mì ăn liền thơm ngon, Lưu Hạ cố ý đi tới trước mặt Tần Tranh để ăn. Nhìn trong tay cô bánh bích quy, khinh thường nói.

" Cô cũng không có mang theo đồ ăn, chỉ là ăn uống mà thôi, cô làm đội trưởng như vậy sao? Không biết làm sao có mặt mũi nào tranh giành với tôi?

Nếu tôi là đội trưởng, nhất định sẽ cho mọi người ăn mì nóng hổi."

Tân Tranh."..."

Mì ăn liền có gì ngon? Ăn như vậy là thấy ngon