Chương 8: Lần song tu đầu tiên

“Chuẩn bị xong chưa?”

Lâm Dĩ Thành gật đầu. Ngoài mặt hắn khá bình tĩnh, nhưng trong lòng hồi hộp vô cùng.

Niếp Tử Phượng ngồi khoanh chân đối diện hắn, sờ lớp lông nhung trên thảm trải giường, tuy rất thích nhưng vẫn lạnh giọng nói:

“Về sau bỏ tấm nệm này ra. Chiếc giường này được đẽo bằng đá Thánh Quyển, bảo vật của Yêu giới, có tác dụng giảm bớt xao động khi tinh thần thể giao thoa. Nếu trải thảm lên sẽ mất đi một phần công hiệu của nó.”

“…Vâng, đệ tử đã hiểu.”

Lâm Dĩ Thành đỏ mặt cúi đầu. Tấm thảm lông này được dệt từ lông đuôi của hai trăm sáu mươi bảy loài thú, từng sợi đều mềm mượt tinh tế. Hắn chỉ lo nghĩ Niếp Tử Phượng ngồi trực tiếp trên nên đá sẽ bị cộm mông, quên nghĩ đến những việc khác.

“Trưởng lão, đệ tử đã sẵn sàng.”

“Được, phóng tinh thần thể của ngươi ra.”

Lâm Dĩ Thành nghe lời nhắm mắt lại, tập trung tinh thần thâm nhập sâu vào biển ý thức, giải phóng tinh thần thể. Giữa hai hàng lông mày của hắn xuất hiện một dấu ấn hình thoi, một dòng khí trắng mờ ảo dần dần bay ra.

Niếp Tử Phượng quan sát một chút. Tinh thần thể của Lâm Dĩ Thành cũng giống cảu nàng, chỉ khác ở chỗ bao quanh sợi tinh thần của nàng là màu lam còn của hắn là màu đỏ mà thôi.

Nàng cũng nhắm mắt lại, giải phóng tinh thần thể của mình. Hai luồng tinh thần thể đối diện với nhau, có nhân tính mà ngắm nghía nhau một chút. Sợi tinh thần thể màu đỏ duỗi ra một tia nhỏ, khẽ chạm vào tinh thần thể màu lam.

Khoảnh khắc chạm nhẹ một chút, hai vị chủ nhân đồng thời run rẩy.

Cảm giác này… một lời khó nói hết.

Hai luồng tinh thần thể như vợ chồng son lâu ngày không gặp, vứt hết liêm sỉ quấn với nhau thành một cục, lơ lửng trên không trung.

Niếp Tử Phượng và Lâm Dĩ Thâm đồng thời mở mắt, ngửa đầu quan sát tinh thần thể không biết xấu hổ của mình, sau đó lại khẽ liếc nhau, mặt mày dỏ ửng.

“…Ừm… bước tiếp theo đi…”

“…Vâng.”

Hai tay đặt trong lòng của bọn họ khẽ xoay, vận ra một luồng linh khí một đỏ một hồng, một lạnh một nóng. Lòng bàn tay hai người đập vào nhau, hai luồng linh khí lập tứ tỏa sáng, len lỏi khắp thân thể bọn họ.

“Hừ…”

Cơ thể nóng rực của Lâm Dĩ Thành được linh khí lành lạnh bao quanh, từng chân tơ sợi tóc đều truyền đến cảm giác mát mẻ, thoải mái đến mức hừ ra tiếng. Niếp Tử Phượng cũng thấy toàn thân ấm áp. Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự ấm áp bao quanh mình.

Thời gian trao đổi linh khí mất khoảng bảy ngày bảy đêm, sau đó hai người đều thu tay lại, tự mình điều tiết. Hai luồng tinh thần thể vẫn quấn chặt lấy nhau như trước, chỉ chờ chủ nhân cho phép lập tức giao thoa.

Ba ngày sau, linh khí đã được điều tiết, bọn họ liền tiến hành bước cuối cùng của song tu: giao thoa tinh thần thể.

Điều bất ngờ đã xảy ra ngay vào lúc này, hai luồng tinh thần thể được chủ nhân cho phép, bắt đầu từ tách ra thành vô vàn những sợi khói nhỏ, từ từ đan vào nhau.

"Hưm a.…”

Lâm Dĩ Thành chỉ cảm thấy có một luồng khoái cảm truyền từ xương cụt đến đỉnh đầu, đầu óc một mảnh trắng xóa, hắn rên một tiếng.

Chờ đến khi tinh thần thể giao thoa kết thúc, quay trở về thức hải, hắn mới tỉnh hồn, đôi mắt mông lung hé mở.

Hắn nhìn Niếp Tử Phượng đã không còn ngồi vững, chống tay nghiêng người sang một bên, cánh tay nàng vẫn còn đang run run,nhưng tấm mắt thì lại đặt trên đũng quần hắn, nhìn đăm đăm.

Lâm Dĩ Thành ngu ngơ nhìn theo tầm mắt nàng, phát hiện quần của mình đã đội thành một túp liều, bên trên còn ướt sũng. Hắn giật mình, luống cuống lấy vạt áo che đi, nhảy xuống dưới giường đứng nghiêm chỉnh, đầu cúi gằm xuống không dám nhìn Tử Phương.

Hắn cảm thấy mặt mình nóng phừng phừng, thính tai nóng đến nỗi sắp nhỏ ra máu.

Niếp Tử Phượng cũng đứng dậy, chỉnh sửa trang phục một chút, sau đó nói:

“Lần đầu song tu thành công tốt đẹp. Ngươi nên bế quan để trùng kích lên Nguyên Anh. Vừa rồi ta cảm nhận được bình cảnh của ngươi đã mỏng đi rất nhiều.”

Giọng nói của nàng có chút kì lạ, không bình tĩnh thong dong như trước, nhưng Lâm Dĩ Thành đang bối rối nên không để ý.

Hắn xấu hồ đáp một tiếng, sau đó nín thở chờ Niếp Tử Phượng rời khỏi động phủ của mình.

Sau khi chắc chắn rằng nàng đã rời khỏi hắn mới ngầng đầu lên, lấy tay bụm mặt, tay kia thì tàn nhẫn tát cho thằng em mình một cái.

Mẹ nó, thứ không có tiền đồ, mất hết mặt mũi rồi!

….

Bên kia, sau khi trở về động phủ của mình, Niếp Tử Phượng tạo kết giới đóng cửa lại, run rẩy bước về phía giường. Vừa đặt mình xuống mặt giường lạnh băng, hàm răng cắn chặt môi của nàng mới nhả ra.

“Ưm…”

Niếp Tử Phượng rên thành tiếng, sau đó hốt hoảng bịt miệng lại. Đây là giọng của nàng hả, sao nghe… quái quái…

Nằm thở hổn hển một lúc, nàng đưa tay sờ xuống phía dưới của mình, chạm phải một mảnh ướt át. Nàng đưa tay lên nhìn, cả một bàn tay đều là thứ nước không biết tên, dưới ánh sáng lay động của đăng linh thạch phát ra từng tia lấp lánh.

Tử Phượng đã hơn tám trăm tuổi, tuy biết cấu tạo khác biệt giữa nam và nữ nhưng cũng chỉ dừng ở đó mà thôi. Nàng không biết cảm giác lúc này của mình là gì. Tinh thần thì thoải mái nhưng thân thể lại trống rỗng, khao khát muốn được thứ gì đó lấp đầy. Về phần thứ gì đó...

Nàng vô thức nhớ lại vật nhô lên khỏi đũng quần Lâm Dĩ Thành, cảm thấy cô họng khát khô.

Hắn… chắc cũng khó chịu lắm nhỉ?