Chương 6: bạn mới (edit lại từ đầu)

Trần Hách xuất hiện một cách vênh váo với Hứa Nhan , ném cô ấy ra xa và theo bạn bè của anh ấy trở lại hàng ghế sau để chế nhạo cô ấy.

Tất cả những điều này đều là tín hiệu cho người khác biết rằng anh ta không quan tâm đến Hứa Nhan chút nào, thậm chí còn ghét bỏ anh ta.

Cô ấy đang mặc đồng phục học sinh và mang theo một chiếc cặp sách, nhưng cô ấy lại bị đặt vào một vị trí khó xử như vậy, cảm nhận được những ánh mắt xa lạ từ xung quanh, cô ấy dường như lạc lõng trong lớp học này.

Lúc này, một cô gái nở nụ cười dịu dàng đi tới, nắm tay cô trìu mến: “Chào bạn học mới, lớp hiện tại không còn chỗ trống, có lẽ cô giáo quên sắp xếp, tôi dẫn bạn đến văn phòng. , được chứ?"

Giọng nói của cô gái giống như một suối nước nóng, đi đến trước mặt Hứa Nhan từ bụi gai với ánh sáng dịu dàng và ấm áp, khiến những mũi kim sắc nhọn đó trong nháy mắt lùi lại khỏi người Hứa Nhan .

Hứa Nhan ánh mắt rơi vào cô gái đang nắm ở trên tay, sửng sốt một hồi mới ý thức được: "Cám ơn."

Cô gái luôn tươi cười, nắm tay Hứa Nhan đi ra ngoài, đôi tất trắng tinh khiết không tì vết, để lại dư ảnh nhất thời ở một góc.

Và Hứa Nhan cũng nghe thấy một vài cuộc trò chuyện cuối cùng trong lớp.

Bọn họ tựa hồ rất thích cô gái này, trong giọng nói của bọn họ đối với cô ấy có một loại ám ảnh hoàn toàn khác: "Trời ạ, Lan Vũ hẳn là người dịu dàng tốt bụng nhất trên đời, huống chi bạn gái của tôi chính là cô ấy."

"con mẹ nó đang nằm mơ, dưới váy xếp ly cô ta có rất nhiều bạn trai”

-

Lan Vũ

Nhờ cô gái được mọi người khen ngợi này mà Hứa Nhan đã có thể giành được một suất trong lớp, mặc dù nó nằm cạnh thùng rác.

Cô cũng rất may mắn, ngày đầu tiên trôi qua bình yên vô sự, Trần Hách không làm chuyện gì vô lý với cô, mà chỉ coi cô như không khí.

Chẳng mấy chốc, màn đêm buông xuống, Nam Kinh là một trường nội trú, và khi Hứa Nhan đang lo lắng về ký túc xá của mình ở đâu, thì Lan Vũ lại xuất hiện, lần này cô ấy nói rằng xung quanh cô ấy có một vài cô gái đang trò chuyện rôm rả, trông có chút quen thuộc và dường như là từ lớp học của cô ấy.

Đáng lẽ bọn họ vừa mới ăn tối trở về, khi nhìn thấy cô, ngoại trừ Lan Vũ , các cô gái đều thu lại nụ cười trong nháy mắt, Hứa Nhan cảm thấy hơi khó chịu trước ánh mắt dò xét của họ.

Mấy bà này có vẻ không lịch sự cho lắm.

Lan Vũ mỉm cười đi về phía Hứa Nhan , áy náy nói: "Là tôi không suy xét kỹ. Đáng lẽ tôi không nên bị đám người An Di dụ dỗ đi nhà ăn, tôi nên để cô ổn định trước."

Cô gái tên An Di nghe vậy mím môi, nắm lấy cánh tay Lan Vũ nói: "Em ấy không phải học sinh tiểu học nữa, phiền cậu làm gì."

"Nhưng mà An Di, tôi nhớ cô ấy ở chung ký túc xá với cậu, tôi cũng biết là làm phiền cạu, lần sau đừng nhỏ mọn, nếu không lần nào tôi cũng không giúp được cậu”

Thật dễ dàng để hình thành một hình ảnh về sự hy sinh bản thân.

Rõ ràng là cô nói đúng, một tia áy náy hiện lên trong mắt cô gái chính trực, nghe được lời nói ân cần và rộng lượng của Lan Vũ , cô không khỏi đổ hết mọi chuyện lên đầu Hứa Nhan .

Cô hung ác trừng mắt nhìn Hứa Nhan : "Được, vậy chúng ta cùng nhau đi lên."

Lúc này Lan Vũ mới hài lòng nở nụ cười, đối với Hứa Nhan nói: "Đi thôi, bạn học Hứa Nhan ."

Hứa Nhan vẻ mặt bình tĩnh, đối mặt với một nữ sinh giống như thiên sứ, lại có vẻ lạnh lùng hơn những người khác một chút: "Cám ơn bạn học Lan Vũ ."

Hứa Nhan thấy rằng ngoài sự bất lịch sự, những cô gái trẻ này cũng rất ồn ào, đặc biệt là An Di, người dường như là trưởng nhóm chị em này, luôn cắt ngang cuộc trò chuyện của người khác, từ các sản phẩm chăm sóc da đến tình hình hiện tại. .

Lan Vũ giống như một ngôi nhà trên cây, luôn im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, Hứa Nhan trong tiềm thức cảm thấy mình không phù hợp với họ, cho dù đó là Lan Dục toả nắng, hay An Di, người kiêu ngạo và tự phụ.

Vì vậy, cô cố tình giảm tốc độ và tụt lại phía sau họ.

Cho đến khi thang máy dừng ở lầu ba, mới nhìn thấy một hành lang sạch sẽ, phòng ốc hai bên giống như khách sạn năm sao, trên trần nhà treo đèn chùm pha lê, nhìn rất hoa lệ.

Mấy người đi tới trước cửa một căn phòng, An Di lấy trong túi ra thẻ phòng, đột nhiên nói: “Nhân tiện, Lan Vũ , nghe nói Trần Hách mời cậu làm bạn nhảy trong lễ hội trường, có đúng không?"

Khi cô ấy nói, đôi mắt của cô ấy quét qua Hứa Nhan một cách đầy ẩn ý.

Hứa Nhan ngẩng đầu lên và nhìn cô, sau đó đáp xuống Lan Vũ .

Trên gương mặt dịu dàng của cô gái hiện lên một chút ửng hồng, giống như sự thẹn thùng của phụ nữ thời xưa khi nói về người mình thích: “An Di... đừng có nói lung tung, Trần Hách không thích người khoe khoang. "

Hứa Nhan muốn cười, anh ấy không phải là loại người như vậy sao?

Trần Hách và Lan Vũ ?

Đây là vì đâu mà như vậy?

Hứa Nhan xu bị mê hoặc bởi những suy nghĩ của cô ấy đến nỗi cô ấy không thể không chế nhạo.

Điệu cười này rất không phù hợp, Lan Vũ thậm chí còn quên duy trì nụ cười của mình vì nhìn cách cười nhạo của Hứa Nhan: "Làm sao vậy? Hứa Nhan ?"

An Di nhíu mày thật chặt, nhìn Hứa Nhan như nhìn một tên rác rưởi cấp thấp: "Cô đang cười nhạo chúng tôi sao? Đồ chó đẻ hèn hạ, còn có mặt cười nhạo chúng tôi sao?"

“Xin lỗi.” Hứa Nhan nụ cười nhạt đi: “Cậu hiểu lầm, tôi thật sự nghĩ ra mấy chuyện buồn cười.”

“Cô!” An Di mở to mắt.

Cô tự nhủ, nghĩ ra chuyện gì buồn cười?

Cô nói cô buồn cười? Sao cô ta dám!

Lan Vũ vươn tay an ủi An Di, nhẹ giọng nói: "Được rồi, An Di, có lẽ là thật. Mà này, Hứa Nhan, tôi có một thẻ học sinh dư ở đây, cô có thể sử dụng khi mới vào học." đến. Tôi đoán là sẽ muộn hơn. Thẻ của bạn sẽ được chuyển đến."

Hứa Nhan thực sự phải thở dài, những năm này các cô gái và cô gái đều được giáo dục tốt như vậy sao?

Tất nhiên, ngoại trừ An Di

Cô đưa tay nhận lấy tấm thẻ cứng màu đen và nói: "Cảm ơn rất nhiều."

"Vậy thì mau vào đi, hoà thuận với nhau."

Điều này rõ ràng là không thể.