Chương 5: là cô dâu nhỏ sao? (edit lại từ đầu)

Trần Ngư bất đắc dĩ rút tay về, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, dùng đầu lưỡi liếʍ láp cánh môi cô, mềm mại như thạch khiến thần trí anh lắc lư, sau đó bắt đầu điên cuồng xâm nhập.

Anh đè cô trước bồn rửa mặt, eo cô đập vào thành bồn rửa mặt, vừa đau vừa lạnh, cô đau đớn khẽ hé môi, Trần Ngư lại nhân lúc sơ hở, đưa lưỡi vào trong miệng cô. và quét nó một cách bừa bãi, quấn lưỡi cô ấy lại với nhau, có thể nghe thấy tiếng nước bọt không ngừng, vô cùng gợϊ ȶìиᏂ.

Một lúc lâu sau, Trần Ngự mới buông đôi môi sưng đỏ bị hành hạ ra, dùng ngón tay cái lau nước dãi quanh môi, cười nói: “Ngoan lắm.”

Sau khi Trần Ngư rời đi, Hứa Nhan đã súc miệng nhiều lần, nhưng cô không thể rửa sạch dấu vết mà Trần Ngư đã vẽ trên người cô, cô nhìn bản thân gần như khỏa thân của mình trong gương.

Cũng giống như cô bây giờ, cô bị xẻ thịt và gửi đến bàn ăn của hai anh em, không có lối thoát.

Cô yếu ớt đưa tay che mắt, chậm rãi trượt xuống đất, chán nản không nói nên lời.

-

Trường Nam Kinh ở thành phố A là một trong những trường tốt nhất, phần lớn là những thiếu gia giàu có như Trần Hách , và rất ít học sinh được nhận bằng danh dự, đây cũng là trường mới của Hứa Nhan .

Cổng rất lớn, tòa nhà kiểu Anh nhìn sang trọng tao nhã, trên lối đi dạo nối liền hai tòa nhà cao tầng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua, một bên tối, một bên sáng.

Hứa Nhan mặc đồng phục học sinh của Nam Kinh, tóc buộc cao, một đôi chân thon dài thẳng tắp dưới chiếc váy xếp li, chân đi tất đen dài đến đầu gối, sạch đẹp.

“Đồng phục học sinh so với mấy cái quầy hàng rong của cậu còn đẹp hơn.” Trần Hách như vậy kiêu ngạo nhận xét: “Đi theo tôi cho tốt, nếu không lạc đường, cẩn thận bị những kẻ vô kỷ luật bắt nạt.”

Hứa Nhan nhìn hắn, nhíu mày: "Đi theo anh khả năng không tốt như vậy."

Trần Hách hừ một tiếng, mang theo buồn cười hương vị: "Không thích, liền phải chịu."

Nói xong, hắn nắm lấy Hứa Ngôn vai đi vào trường học.

“Trần Hách!” Hứa Nhan giãy giụa muốn trốn, lại xấu hổ, đây là trường học!

Trần Hách vân thờ ơ, nhưng đôi tay trên vai Hứa Nhan bắt đầu siết chặt, nhéo vai cô, như thể đóng đinh vào xương cô, khiến cô không còn lối thoát.

Hứa Nhan cảm nhận được uy hϊếp của anh, vai đặc biệt đau, cô nhíu mày, buông ra phản kháng, yên lặng để anh ôm mình.

Sự phục tùng gượng gạo của cô khiến Trần Hách thả lỏng sức lực, nhưng vai anh vẫn nặng trĩu.

Trần Hách bước vào lớp với Hứa Nhan trong vòng tay như thế này, thu hút sự chú ý của mọi người như mong đợi.

"Trần Hách, cậu mang cô gái này đi nơi nào?"

"Ôm gần như vậy, không phải là con dâu nhỏ sao?"

Họ giống như Trần Hách , có người xuất thân từ nhà giàu có, có người xuất thân từ ba đời quan viên, đặc biệt là thái độ khinh thường và trêu chọc đối với Hứa Nhan giống hệt nhau.

Trần Hách hơi nhíu mày, giễu cợt cười: "cô dâu nhỏ?"

Ba chữ này vừa ra khỏi miệng, mùi vị đã hoàn toàn thay đổi, đầu lưỡi hắn nếm thử cái tên thú vị này, giống như chỉ dùng ba chữ này mà xâm phạm Hứa Nhan .

Bên tai Hứa Nhan , có một cơn ớn lạnh.

Nhưng sau đó, giọng nói của anh trở nên lạnh lùng hơn mấy phần: "Chọc mù mắt chó của cậu ta."